Thật kỳ lạ, sao hôm nay hắn gặp ảo giác lợi hại như vậy chứ? Đầu tiên là nghe thấy tiếng Cửu Phong, giờ thì là tiếng của Nguyên Chiến, chẳng lẽ xuyên qua không gian sẽ để lại di chứng sao?
Nghiêm Mặc buồn cười mà lắc đầu, nhưng không biết sao lại nôn nao khó tả.
“Đại nhân?” Hậu Nữ kỳ quái nhìn hắn, Nghiêm Mặc đột nhiên đứng dậy.
“Tôi đi ra ngoài một chút, ở gần đây thôi.” Nghiêm Mặc đi ra hang động trên vách đá, nghĩ nghĩ, lấy kèn từ túi không gian ra, mặc kệ có phải ảo giác hay không, thử thổi xem sao, coi như là tưởng niệm quê nhà.
Nghiêm Mặc bước lên chỗ cao nhất của hang động trên vách đá.
“Ô ——”
Tiếng kèn vang lên cao vút, lướt qua núi rừng, lướt qua khe suối, truyền đến phương xa.
Thôn dân thôn Quả Lữa và thôn dân trong núi đều nghe thấy tiếng kèn, không ít người đứng dậy, muốn nghe xem âm thanh kỳ quái đó truyền đến từ phương nào.
“Ô ——, ô, ô, ô ——”
Hai dài hai ngắn một dài, đây là tiếng gọi tộc nhân và đồng bạn của mình.
Nơi này có thể xem là gò đất, Nghiêm Mặc lại đứng trên chỗ cao nhất, tiếng kèn không bị thứ gì ngăn cản, cứ như vậy mà truyền đi xa thật xa.
“Mặc?!” Nguyên Chiến hưng phấn kêu to. Hắn vốn định ra tay ép hỏi người thôn Đất Trũng Nghiêm Mặc đang ở đâu, nhưng khi hắn định ra tay thì có tiếng kèn truyền tới.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, đoán ý nghĩa của tiếng kèn và khoảng cách cũng như phương hướng truyền đến.
Khi một âm dài cuối cùng vang lên, Nguyên Chiến cười lớn, sau đó biến mất như một cơn gió.
Ông Hách bị bỏ lại, rất bình tĩnh và không chút để ý nào mà cười cười với người hai thôn, đi qua một bên, tìm một tảng đá bằng ngồi xuống, tuổi ông đã lớn, vừa bị đường hầm không gian dằn vặt một trận, lại vừa sử dụng năng lực, hiện giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Trên vách đá, Nghiêm Mặc cất kèn.
Hậu Sư bò lên theo hắn tò mò hỏi: “Thần sứ đại nhân, cậu đang làm gì vậy?”
Nghiêm Mặc cười thần bí: “Tôi đang gọi bạn mình.”
Đám người Hậu Nữ và Nham Chân cũng đi qua, cả hai nhìn nhau, Hậu Nữ cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ngài đang gọi các vị thần linh khác tới trợ giúp chúng ta sao?”
Nghiêm Mặc cười: “Đúng vậy, nhưng tôi không biết bọn họ có nghe thấy không, nếu…”
“Mặc ——! Nghiêm Mặc!”
Nghiêm Mặc quá mức kinh hỉ, xoay phắt người lại, nhìn về phía Đông.
Có một đàn chim bay lên giữa trời đêm, tiếng chim kêu khác thường và tiếng rống to kỳ dị khiến không ít người thò đầu ra ngoài nhìn, cũng có người vì sợ hãi mà run bần bật.
Nguyên Chiến chạy băng băng qua núi rừng, không biết đã dọa sợ bao nhiêu chim thú xui xẻo.
Nghiêm Mặc nở một nụ cười với niềm cảm xúc không thể tin nổi, lập tức lấy kèn ra thổi một tiếng báo phương hướng chính xác cho đối phương.
Một lát sau, người dân thôn Quả Lửa và đám người Hậu Nữ Hậu Sư liền thấy có một người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, vĩ ngạn như chiến thần thời viễn cổ đột nhiên lao ra trong màn đêm.
Người đàn ông nọ chạy ra khỏi khu rừng, nhảy lên vách núi mà cứ như giẫm trên đất bằng, từ mặt đất trực tiếp nhảy lên chỗ cao nhất.
Hậu Nữ và đám người Nham Chân đều há to miệng: “…” Thần sứ đại nhân thật sự gọi được bạn mình tới! Vị này thoạt nhìn biết đánh nhau nha, là chiến sĩ thần trong truyền thuyết sao?
“Mặc.” Người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt, hai mắt sáng như có một ngọn lửa cháy trong đó.
“A Chiến.” Nghiêm Mặc cũng nhìn hắn, nhẹ giọng gọi.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi nở nụ cười.
“Rốt cuộc cũng tìm được em!” Nguyên Chiến vội tiến đến, ôm chặt lấy cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc cảm thấy thật kỳ lạ, hai người bọn họ chỉ mới cách xa có hai ngày, nhưng Nguyên Chiến lại mang đến cho hắn một cảm giác như đã xa nhau thật nhiều năm.
“Anh tới nhanh thật.” Nghiêm Mặc cảm thán từ đáy lòng.
Nguyên Chiến siết chặt cánh tay, không nói gì cả.
Nghiêm Mặc bị hắn siết có hơi đau, nhưng lại không giãy giụa.
Lòng hắn bỗng nhiên bình yên đến lạ, trước khi Nguyên Chiến đến, hắn thậm chí còn không biết mình đã nhớ tên gia súc khốn nạn này như vậy.
Phải vượt từ một đại lục sang một đại lục khác đó, hắn không biết Nguyên Chiến dùng cách gì và cái giá gì để nhanh chóng tìm được hắn như vậy, nhưng hắn biết là không dễ dàng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một người thương hắn như thế, cơ hồ là hắn đến nơi nào, người nọ sẽ đuổi tới nơi đó.
Hắn cho rằng ham muốn có được quyền lực của đối phương rất nặng, hắn cho rằng đối phương khi trở thành chiến sĩ cấp mười rồi sẽ muốn có nhiều điều hơn, nhưng lúc hắn biến mất, người nọ có thể bỏ lại Cửu Nguyên, bỏ lại hết thảy dễ như trở bàn tay, chỉ để đi tìm hắn.
“Anh biết tôi sẽ không chết sao?” Ít nhất thì trước khi sách hướng dẫn đạt được mục đích của nó.
Câu trả lời của Nguyên Chiến là há mồm gặm cắn vành tai hắn.
“Tôi không thể chịu được việc em không có ở bên mình, một ngày cũng không!” Người nọ hàm hồ nói.
“Làm sao anh tới đây được? Sao lại biết tôi ở chỗ này?” Nghiêm Mặc bị hắn gặm đến mức hai chân nhũn ra, hắn có hơi mơ màng mà nghĩ: A, sao mình cũng muốn ôm thật chặt gia súc của mình, sau đó hung hăng cắn hắn vậy kìa?
Mà hắn không biết, lúc hắn đang tự hỏi, cánh tay hắn đã tự động ôm lấy người nọ thật chặt.
Người nọ không hề giấu diếm, thì thầm bên tai hắn những chuyện xảy ra sau khi hắn mất tích.
Hai người cứ thế mà đầu kề bên đầu, khe khẽ nói nhỏ, hoàn toàn quên mất xung quanh còn có người.
Thôn vu Nham Chân bị bỏ quên, phất tay nhỏ giọng bảo thôn trưởng và đám người hóng chuyện mau rời đi, thôn vu Hậu Nữ cũng lôi Hậu Sư đi.
Đêm nay không trăng, nhưng sao lại sáng ngời.
“Người nơi này quả nhiên gặp phải dịch bệnh.” Nguyên Chiến không ôm chặt lấy Nghiêm Mặc nữa, mà đổi thành cầm tay hắn thật chặt.
“Ừ, rất nghiêm trọng, mùa hạ nóng bức lại nhiều mưa, phải nhanh giải quyết, nếu không, dịch bệnh này mà lan ra thì số người chết lại càng nhiều.” Nghiêm Mặc cũng nhéo nhéo tay hắn.
“Có ảnh hưởng gì đến em không?”
“Nếu thân thể khỏe mạnh thì sẽ có sức đề kháng nhất định, đúng rồi, đây là thuốc phòng ngừa, anh uống trước.” Nghiêm Mặc không dám đánh cược hệ miễn dịch của chiến sĩ thần huyết.
Nguyên Chiến nhận lấy viên thuốc ném vào miệng, thuốc đắng như vậy mà hắn còn nhai hai cái rồi mới nuốt.
“Anh tới thật đúng lúc, có vài loại thảo dược không đủ, cần anh giúp tạo ra một ít, mặt khác, chúng ta còn phải tới thành Ô Càn một chuyến, xem xem trong cửa hàng thảo dược của bọn họ có bán loại thảo dược nào trị đúng bệnh không. Phải rồi, anh nói Cửu Phong có đến cùng anh đúng không? Nó đâu rồi?”
“Chắc là bay xa rồi, nếu không, nó nghe thấy tiếng kèn của em nhất định sẽ bay qua. Em đã biết gì về tình huống nơi này rồi? Thành Ô Càn kia là sao?”
Nghiêm Mặc thuật lại những chuyện mà mình biết cho Nguyên Chiến nghe.
Nguyên Chiến trầm ngâm: “Xem ra tộc Luyện Cốt có thế lực rất lớn ở chỗ này.”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Tôi rất hoài nghi có thể bọn họ đã thống trị mảnh đất này rồi, hoặc ít nhất thì cũng chiếm một địa bàn nhất định.”
Nguyên Chiến sờ cằm, ý đồ xấu nảy ra từng cái từng cái: “Nếu đã tới, vậy cũng không thể chữa khỏi cho một phần dân bản xứ rồi bay trở về như vậy. Nếu tộc Luyện Cốt có thể chạy tới đông đại lục của chúng ta quậy phá, vậy chúng ta cũng đại náo một trận trong hang ổ của chúng trả thù.”
“Anh không lo cho Cửu Nguyên?”
“Có gì mà lo? Tư tế có Chú Vu và Lạp Mạc Linh, chiến sĩ cấp mười cũng có hai người, Tranh và bọn Thâm Cốc mấy năm nay cũng đều có tiến bộ không ít, Ô Thần quản lý cũng lúc càng giỏi, ngay cả Sa Lang, mấy đứa Tiểu Hắc cũng có thể một mình đảm đương một phía, Cửu Nguyên không thể chỉ có một tòa thành, chúng ta không có ở đấy, vừa lúc tạo cơ hội rèn luyện cho bọn họ, nâng cao năng lực xử lý tình huống, về sau để bọn họ ra ngoài mở rộng lãnh địa Cửu Nguyên.”
“Tôi lo tộc Luyện Cốt sẽ tìm Cửu Nguyên chúng ta gây sự trước.”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Từ khoảng cách mà nói thì không có khả năng lắm đâu, Cửu Nguyên chúng ta ở sâu trong lục địa, bọn chúng chỉ vừa mới lên bờ, muốn đánh hạ và củng cố địa bàn vùng duyên hải đã đánh hạ phải tốn rất nhiều tinh lực, nếu không, bọn chúng đã không tốn nhiều thời gian như vậy để mai phục trong các thế lực. Mà Cửu Nguyên chỉ chiếm một chút địa bàn, Cửu Đại Thượng Thành có ai muốn trả thù Cửu Nguyên, chấp nhận thả cho tộc Luyện Cốt xâm nhập vào sâu trong lục địa, vậy cũng không đáng, vì kẻ xui xẻo cuối cùng vẫn là chính chúng, chỉ cần người thống trị của những thế lực đó có chút đầu óc thì sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Tôi sợ từng người bọn họ quấy rối Cửu Nguyên.”
“Cửu Nguyên chúng ta cũng có nhân thủ để đối phó với chúng mà.” Nguyên Chiến nhìn tư tế đại nhân nhà mình, cười.
“Cười cái gì? Kỳ cục.”
Nguyên Chiến cười càng dữ hơn: “Em không cảm thấy thái độ của hai người chúng ta đã trái ngược rồi sao? Trước kia em không quan tâm đến Cửu Nguyên nhiều như vậy.”
Nghiêm Mặc: “…”
“Bởi vì quan tâm, cho nên lo lắng? Cũng giống như tôi biết rõ em sẽ không xảy ra chuyện, nhưng vẫn nóng ruột muốn chết.”
Nghiêm Mặc trợn mắt: “Từ khi nào thì miệng lưỡi anh trơn trượt như vậy hửm?” Mẹ nó, người nguyên thủy mà cũng biết nói lời âu yếm!
Nguyên Chiến cúi đầu cọ cọ trán hắn, cười đến mức lồng ngực rung rung: “Tôi rất vui, thật sự, em không biết tôi vui thế nào đâu.”
“Anh vui vì tôi quan tâm Cửu Nguyên như vậy?” Nghiêm Mặc bất đắc dĩ.
Nguyên Chiến chu mỏ hun hắn một cái: “Không, tôi vui vì em cũng quan tâm tôi như vậy, vừa rồi em ôm tôi chặt lắm nha, hai mắt còn ướt ướt.”
“Xí!”
“Đừng có chối, vừa rồi lúc nhìn thấy tôi, rõ ràng là em kích động tới khóc nhè.”
Nghiêm Mặc chửi một câu thô tục rồi quay người muốn xuống nhảy —— nhưng tay bị giữ chặt.
“Muốn chết thì cùng chết.” Nguyên Chiến cười to, một tay ôm hắn, cùng nhau nhảy xuống.
Nghiêm Mặc giữa không trung: “…Đồ thần kinh!”