Tạp Ân chỉ vài người đang quỳ gối, hướng Hoàng Phủ Ngạo giải thích.
“Bệ hạ, mấy người bọn họ đều là thiếp thân bên cạnh Nhị điện hạ, một tấc cũng không rời, ngài cần hỏi gì cứ để tiểu nhân tới hỏi bọn họ tốt lắm.”
“Ân.”
Hoàng Phủ Ngạo gật đầu, phất tay bảo Tạp Ân tới gần một chút, thấp giọng nói vài câu sau đó tỏ ý bảo Tạp ân có thể hỏi.
“Đầu tiên, các ngươi ai nói cho bệ hạ biết Nhị điện hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi thân là người hầu, đã chiếu cố cuộc sống hằng ngày Nhị điện hạ thế nào?”
Tạp Ân chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, mở miệng hỏi.
“…này… bẩm bệ hạ… Nhị điện hạ mấy ngày nay… cơ thể có chút… không tốt… nhóm tiểu nhân đều… khuyên bảo Nhị điện hạ… còn triệu ngự y sư tới xem… tận lực nghỉ ngơi nhiều một chút… không cầy ngày đêm điên đảo… chính là… Nhị điện hạ… tính tình cáu kỉnh… hở ra là đánh chửi… nhóm tiểu nhân…”
“Đúng vậy… bệ hạ… Nhị điện hạ mấy ngày này… tính tình không được tốt lắm… hơn nữa… cũng rất ít khi triệu nhóm tiểu nhân hầu hạ… ban ngày… ngủ… tới tối lại bảo nhóm tiểu nhân không được quấy rầy… nhóm tiểu nhân thật sự không biết Nhị điện hạ đang làm gì… cơ thể sao lại…”
“… bệ hạ a… nhóm tiểu nhân vô tội a…”
Này không hỏi thì còn may, vừa hỏi thì đám người hầu đểu sợ hãi đến phát run, nhưng vì mạng sống đều cố dồn can đảm tố khổ, còn bày ra những vết thương trên người để chứng minh bọn họ không phải mặc kệ Nhị điện hạ, mà là thật sự không dám hỏi.
“Buổi tối là ai hầu hạ Nhị ca?”
Lúc này, Thanh Việt đột nhiên mở miệng.
“Bẩm Tiểu điện hạ, là tiểu nhân.”
“Còn có tiểu nhân.”
Hai gã hộ vệ nghe Thanh Việt hỏi, vội vàng quỳ gối nhích tới trước trả lời.
“Buổi tối, là tiểu nhân canh giữ ở cửa vào phòng ngủ, gác đêm cho Nhị điện hạ.”
“Nếu Nhị ca ta buổi tối không ngủ, vậy, các ngươi nói cho ta biết, buổi tối hắn đã làm gì?”
Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Tạp Ân không khỏi bật cười trong lòng: ‘A~~~~ Tiểu điện hạ của chúng ta đúng là đơn thuần a, vừa rồi nhóm ngự y sư không phải đã nói rồi sao, Nhị điện hạ là miệt mài quá độ, ban đêm trừ bỏ làm việc kia, còn có thể làm gì a~~~~ làm nhiều như vậy, chẳng lẽ Tiểu điện hạ còn không hiểu cái gì gọi là miệt mài quá độ? Này bệ hạ…’
Bất quá, rất nhanh, đáp án của nhóm hộ vệ làm Tạp Ân cảm thấy rất kì lạ.
“Buổi tối Nhị điện hạ… làm…”
Nhóm hộ vệ há mồm muốn trả lời thì lại không nói được nửa chữ.
Trước đó không ai hỏi tới vấn đề này, bọn họ cũng không để ý, chính là lúc Thanh Việt nhắc tới, bọn họ mới phát hiện hình như mình không nhớ rõ, buổi tối trong phòng Nhị điện hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trí nhớ trong đầu về khoảng thời gian đó dường như trống rỗng.
“Thế nào? Các ngươi thân là hộ vệ thiếp thân của Nhị ca, thế nhưng lại không biết buổi tối hắn làm gì?”
“…Tiểu… nhân… tiểu nhân…”
“Bệ hạ thứ tội… Tiểu điện hạ thứ tội a… Tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết tại sao lại như vậy…”
Hoàng Phủ Ngạo nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin tha thứ, cảm thấy bọn họ quả thực không giống nói dối, bọn họ thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Việt nhi, ngươi có thể nhìn ra điều cổ quái trong chuyện này sao?”
Hoàng Phủ Ngạo xoay người hỏi Thanh Việt, đối với những thứ cổ quái kì lạ, nhi tử bảo bối của y khá hiểu biết.
“Đấy là đương nhiên.”
Thanh Việt kiêu ngạo như chú gà trống choai, hơi nhếch cằm, áp sát bên tai phụ hoàng bé nói gì đó.
“Phụ hoàng, Hoàng Phủ Vu Mạc rất cổ quái, nói không chừng trong phòng hắn có thứ gì đó quỷ dị, Việt nhi cho rằng có quan hệ với tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích kia.”
“Chính là, bọn thị vệ không phát hiện được gì?”
“Hừ, thứ kia nhất định rất lợi hại, làm sao bọn thị vệ có thể phát hiện.”
“Nghe ý tứ Việt nhi là…”
“Phụ hoàng, tối nay, cùng Việt nhi cùng đi xem đi, được không?”
…
Hoàn Chương 174.