“Ân, Việt nhi đoán rất có khả năng.”
Hoàng Phủ Ngạo tùy ý chỉnh lí lại quần áo của mình cùng Việt nhi, sau đó gọi hai người còn đang lớn tiếng bên ngoài tiến vào.
Tuy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đã chỉnh lí lại hình tượng trước mắt, cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng mà trong mắt Tạp Ân cùng A Thất cũng không phải vậy a.
Vừa tiến vào liền thấy hoàng đế bệ hạ cùng tiểu điện hạ đang nằm trên giường, quần áo bán mở mang theo chút hỗn loạn, tiểu điện hạ bán dựa vào lòng ngực hoàng đế bệ hạ, gương mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ bạch ngọc tựa sát vào lồng ngực xích lõa, lọn tóc đen nhánh cùng bạch kim dây dưa, cảnh tượng như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng ái muội.
Tạp Ân coi như tốt hơn, đã thấy qua cảnh tượng còn kích thích hơn, vì thế cũng khá bình tĩnh, làm lơ dời ánh mắt khỏi hai người.
Bất quá A Thất không biểu hiện thành công như Tạp Ân.
Dù sao vẫn còn là đứa nhỏ, định lực cũng còn kém, nhìn thấy trường hợp này gương mặt liền xuất hiện rặng mây đỏ, ánh mắt trốn tránh, ngay cả việc mình nên đứng đâu cũng không biết.
“Nói đi, làm sao?”
Câu hỏi của Thanh Việt làm A Thất lập tức nhớ ra mục đích của mình, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thanh Việt cũng đoán được 7, 8 phần, đại ca nhất định gặp phải rắc rối.
“A Thất phụ ủy thác của điện hạ, không bảo vệ tốt Đại điện hạ, thỉnh điện hạ giáng tội!” A Thất xấu hổ cùng tự trách nói.
“Đại ca rốt cuộc làm sao?”
“Bẩm điện hạ, A Thất cũng không hiểu Đại điện hạ rốt cuộc làm sao, ngày đó trong cơ thể Đại điện hạ hình như đột nhiên xuất hiện thêm một người, cùng Đại điện hạ tranh đoạt chủ quyền cơ thể, thực quái dị. Sau đó, Đại điện hạ nói ngài có thể chống đỡ một đoạn thời gian, bảo A Thất tìm điện hạ, nói điện hạ có biện pháp cứu ngài, nói xong liền ngất đi. A Thất không dám trì hoãn, để Tiểu Thần ở lại thủ bên người Đại điện hạ, ngày đêm chạy trở về, hiện tại đã qua một ngày một đêm, không biết Đại điện hạ thế nào……” A Thất càng nói càng khổ sở.
Nghe hắn nói vậy, Thanh Việt đại khái cũng hiểu được, đại ca nhất định đã gặp một oán linh linh tinh gì đó, bởi vì năng lực không đủ tiêu trừ nó, vì thế tạm thời phong ấn nó trong cơ thể, miễn cho nó đi khắp nơi gây hại.
Nghĩ tới đây, Thanh Việt không khỏi thở phào, theo phương pháp đại ca xử lý, ít nhất hiện tại đại ca hẳn là không có nguy hiểm, huống chi đại ca còn mang theo ngọc trần hồn bé tặng.
Bất quá, với thực lực hiện tại của đại ca, có thể để hắn làm ra hạ sách này năng lực nhất định không tồi, rốt cuộc là thứ gì? Thanh Việt có chút hứng thú.
“Đừng quỳ, đại ca của ta hiện tại hẳn là không chết được.”
“Dạ, tạ ơn điện hạ.” Nghe Thanh Việt nói vậy, trái tim lơ lửng của A Thất rốt cuộc cũng thả lỏng.
Không có biện pháp, từ khi hắn và Tiểu Thần được Thanh Việt cứu mệnh trong tiểu thụ lâm, bọn họ gần như đã tin tưởng mù quáng đối với vị điện hạ này, niềm tin vững chắc không hề lay động.
“Nói một chút xem, đại ca ta tới đâu mà trở nên như vậy.”
“Bẩm điện hạ, Đại điện hạ hiện tại đang ở vương cung Tắc Á Tháp.”
“Hừ ~~~” Thanh Việt vừa nghe là gặp chuyện trong vương cung Tắc Á Tháp thì hiểu liền hiểu hết mọi chuyện, nhất thời tức giận.
“Đúng là lo chuyện bao đồng, các ngươi không phải ở thành Hoan Hỉ sao, sao lại chạy tới vương cung Tắc Á Tháp?”
A Thất thấy Thanh Việt phát hỏa, vội vàng thành thành thật thật kể lại mọi chuyện.
“Bẩm điện hạ, một tuần trước, Đại điện hạ đang ở thành Hoan Hỉ thì nghe được một ít tin tức về chuyện Cáp Đa Cách Lạp vương tử vong. Lời đồn rằng, Cáp Đa Cách Lạp vương không phải chết vì bệnh tật, cái chết vô cùng kì dị, Đại điện hạ nghe vậy liền có hứng thú, mang chúng ta chạy tới Cáp Đa Cách Lạp. Bất quá lúc chúng ta tới biên giới hai nước Cáp Đa Cách Lạp và Tắc Á Tháp thì lại nghe tin Tắc Á Tháp vương bị quái bệnh, vương cung đang tìm kiếm danh y, Đại điện hạ nghe thấy chứng bệnh của Tắc Á Tháp vương xong thì nói phải tới Tắc Á Tháp nhìn xem. Vì thân phận của Đại điện hạ, chúng ta dễ dàng tiến vào hoàng cung Tắc Á Tháp, Đại điện hạ chuẩn bệnh cho Tắc Á Tháp vương, nhóm hoàng tộc Tắc Á Tháp cũng không phản đối. Nhưng mà hiện tại bệnh tình Tắc Á Tháp ổn định thì Đại điện hạ lại…….”
“Được rồi, ta đã rõ rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi Tắc Á Tháp.”
“Ngày mai? Chính là….. Đại điện hạ…….”
“Hắn tạm thời chưa chết được, không biết tự sức, cho hắn nếm chút đau khổ đi, huống chi thời gian hắn đối kháng với thứ kia càng lâu, sức mạnh sẽ tiến bộ càng nhanh.”
“Dạ, A Thất hiểu được, A Thất xin lui.”
“Bệ hạ, tiểu điện hạ, tiểu nhân đi phân phó người hầu cấp chỗ nghỉ ngơi cho A Thất, không quấy rầy các người nghỉ ngơi.”
Nhìn a Thất ra ngoài, Tạp Ân cũng nhanh chân vác cơ thể mập mạp của mình ra ngoài.
……
Hoàn Chương 61.