– A, anh hai, anh về rồi.
Chu Thời Uẩn gật đầu với cô ấy.
– Anh hai, em lâu lắm không gặp anh đấy.
Thiệu Tố Oánh dứt lời, nhìn về phía Tô Căng Bắc, ý cười dần thu lại:
– Chị là… Tô Căng Bắc?
Tô Căng Bắc cười lịch sự:
– Chào em, chị là Tô Căng Bắc.
Thiệu Tố Oánh nghi hoặc nhìn chằm chằm cô:
– Sao chị đột nhiên ở đây?
– Tố Oánh.
Mặt Chu Chính Hiến nở nụ cười nhưng ngữ điệu rất nghiêm túc:
– Tô tiểu thư là khách quý nhà chúng ta.
Chu Duyệt Khiêm nói:
– Khách quý gì chứ, phải là người nhà mới đúng, Tố Oánh, đây là chị dâu tương lai của cháu.
Thiệu Tố Oánh bĩu môi, không nói gì nữa.
Hoắc Vạn Quân lên tiếng:
– Được rồi được rồi, mau ăn đi, Tố Oánh, ăn xong lại chào hỏi Căng Bắc cho tử tế.
Thiệu Tố Oánh ỡm ờ một tiếng, vẻ mặt bình thản.
Mọi người đều yên tĩnh, chỉ còn tiếng bát đũa khẽ chạm nhau. Trong bữa ăn, Tô Căng Bắc nhìn Thiệu Tố Oánh nhiều hơn một chút, cô gái này có vẻ như không quá chào đón cô.
Bữa sáng kết thúc, Hoắc lão phu nhân rời đi trước, vợ chồng Chu Duyệt Khiêm cũng đi. Cuối cùng chỉ còn lại bốn tiểu bối Chu Thời Uẩn, Tô Căng Bắc, Chu Chính Hiến và Thiệu Tố Oánh.
Hoắc lão phu nhân sinh hai trai một gái, con trai lớn mất sớm, để lại Chu Chính Hiến và Chu Thời Uẩn, con trai thứ hai Chu Duyệt Khiêm có một trai một gái, con gái út gả cho một nhân viên chính trị tầng lớp cao ở đế đô, chỉ có một con là Thiệu Tố Oánh.
Tô Căng Bắc đại khái biết Thiệu Tố Oánh là sự tồn tại rất được sủng ái ở Chu gia, từ cách trưởng bối nói chuyện với cô ấy là có thể nghe ra một ít.
– Em luôn nhìn chị như vậy là có chuyện gì à?
Giờ phút này, vị tiểu thư được sủng ái kia cứ nhìn chằm chằm cô với ánh mắt không mấy thân thiện.
Thiệu Tố Oánh hừ một tiếng, không trả lời cô mà nói với Chu Thời Uẩn:
– Anh hai, bà ngoại bảo anh dẫn chị ta về nhưng trước giờ em chưa từng nghe anh nhắc tới chị ta. Anh hai, người lớn ép anh kết hôn à?
Tô Căng Bắc thấy Thiệu Tố Oánh nhấn mạnh vào chữ “ép” thì buồn cười nhướng mi:
– Tố Oánh, nói gì thế?
Chu Chính Hiến nhìn cô ấy, giọng hơi trầm xuống:
– Chuyện Căng Bắc và anh hai em là nước chảy thành sông, ép gì chứ.
– Rõ ràng là vậy mà.
Thiệu Tố Oánh lầm bầm bất mãn nhìn Tô Căng Bắc:
– Chị ta lăn lộn trong showbiz, tạo ra nhiều scandal như vậy, căn bản không để anh hai vào mắt.
Ơ, hóa ra là bất bình dùm. Tô Căng Bắc tùy ý gác chân trái lên đùi phải, chậm rãi nói:
– Em Thiệu, loại tin đồn không thiết thực kia sao em cũng tin vậy, chẳng qua là phóng viên đưa tin lung tung mà thôi.
Thiệu Tố Oánh thấy cô không hề hoang mang thì càng khó chịu:
– Ai biết có phải đưa tin lung tung hay không, biết đâu là thật thì sao.
Chu Thời Uẩn nghe xong khẽ cau mày, ánh mắt lộ vẻ bất mãn, anh không thích lời này của Thiệu Tố Oánh.
Anh vừa định lên tiếng ngăn cản thì Tô Căng Bắc nói trước mặt anh:
– Em cũng nói là “biết đâu”.
Giọng nói biếng nhác mang nét sắc sảo, Chu Thời Uẩn nhìn cô, thấy cô cũng nhìn mình.
Ánh mắt đó… nói thế nào nhỉ, quyến rũ như tơ, sóng mắt đưa tình.
Một giây sau, Chu Thời Uẩn liền nghe Tô Căng Bắc nói:
– Em Thiệu vẫn là đừng suy đoán vô vị như vậy thì hơn, dù sao trong lòng chị chỉ có anh hai nhà em thôi.
Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt cô rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Chu Thời Uẩn sững sờ.
– Hừ, lời ngon tiếng ngọt.
Thiệu Tố Oánh quay đầu đi chỗ khác:
– Chẳng qua là hôn nhân lợi ích, anh hai không thèm quan tâm chị đâu, phải không anh hai?
Tô Căng Bắc tuy là vị hôn thê của Chu Thời Uẩn nhưng hai người căn bản chưa từng qua lại, hơn nữa nhiều năm nay anh đều chẳng buồn ngó tới cô, trong lòng Thiệu Tố Oánh cho rằng anh vô cảm với cuộc hôn nhân này.
Hơn nữa con người Chu Thời Uẩn lãnh đạm nhưng từ nhỏ đến lớn luôn có thái độ ôn hòa với cô em họ là cô, nên cô tưởng anh sẽ thuận theo cô.
Ngay lúc Thiệu Tố Oánh dương dương tự đắc, Chu Thời Uẩn đột nhiên nhàn nhạt phủ định cô ấy:
– Không phải. Tố Oánh, em càng lớn càng thụt lùi à? Chút lễ phép cũng không hiểu?
Tô Căng Bắc bất ngờ nhìn Chu Thời Uẩn, anh nói không phải là không phải cái gì, không phải không quan tâm cô?
Thiệu Tố Oánh giậm chân:
– Anh hai!
Chu Chính Hiến:
– Anh hai em nói không sai, em đó, bị chiều vô pháp vô thiên rồi.
– Các anh! Các anh đều bênh vực chị ta!
Thiệu Tố Oánh trừng Tô Căng Bắc, thở hổn hển chạy khỏi Dịch Thi Đường.
Chu Chính Hiến lắc đầu bất đắc dĩ:
– Căng Bắc, đừng chấp nhặt với em ấy, lần sau anh sẽ nói chuyện tử tế với em ấy.
– Cám ơn anh, có điều em không để ý đâu.
Tô Căng Bắc cười:
– Chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi.
Ha ha ha, nếu không phải địa điểm không thích hợp thì chị đây sớm đã hận chết loại nhi đồng lớn tuổi như cô rồi!
Chu Thời Uẩn không để ý Thiệu Tố Oánh, nóng lòng lo cho sức khỏe Chu Chính Hiến:
– Anh, hôm qua không kịp hỏi anh, sức khỏe anh rốt cuộc thế nào vậy?
– Bệnh cũ, chỉ là lừa em về nhà thôi, kỳ thực không có gì.
Chu Thời Uẩn rõ ràng không tin, ánh mắt chuyển đến người đàn ông luôn ở phía sau Chu Chính Hiến:
– Chu Diễn, cậu nói.
Người đàn ông tên Chu Diễn nói thẳng:
– Đại thiếu gia tối thường hay ho khan, hơn nữa đứng lâu dễ mỏi, sức khỏe không tốt như lúc trước.
Chu Chính Hiến trầm giọng ngăn cản:
– Chu Diễn.
– Đại thiếu gia, nhị thiếu gia là bác sĩ, cậu không cần che giấu.
– Lắm miệng.
Chu Diễn bị răn dạy, cúi đầu im lặng.
Chu Thời Uẩn cau mày:
– Tôi đi hỏi chú Dương, Chu Diễn, đẩy anh ấy.
Chú Dương là bác sĩ của Chu gia, sức khỏe Chu Chính Hiến luôn do ông ấy chăm sóc.
Chu Chính Hiến:
– Không cần phiền phức như vậy…
– Chu Diễn, đi theo.
Chu Diễn vội vàng nói:
– Vâng! Nhị thiếu gia.
Chu Chính Hiến:
– …
Chu Thời Uẩn đi được một bước, quay đầu nhìn Tô Căng Bắc. Cô vội vã huơ huơ tay:
– Anh đi đi, em hơi buồn ngủ, về phòng ngủ bù.
– Ừ.
Tô Căng Bắc về phòng. Tuy sáng sớm khúc nhạc đệm Thiệu Tố Oánh khiến cô hơi khó chịu nhưng Chu Thời Uẩn hiếm khi lên tiếng nói giúp cô khiến tâm trạng cô trở nên tốt… không ngờ vị hôn phu nhà cô bình thường hờ hững lãnh đạm nhưng trong lúc mấu chốt vẫn dùng rất tốt.