Hai người âm thầm tính toán:
– Vạn Chú làm thịt Đông A, hấp thu ký ức nên chắc cũng tu luyện đại đạo tịch diệt.
– Nếu giải quyết Vạn Chú thì chẳng phải ta cũng không sợ hơi thở tịch diệt kiếp, luyện thành đại đạo tịch diệt sao?
– Tiếc rằng còn có việc lợi dụng Vạn Chú. Chờ bắt Kim Đồng, Ngân Đồng rồi giải quyết Vạn Chú, cả tên Mông Tốn nữa. Tiên giới quá chật, chứa đủ ta, không có chỗ cho hắn.
Ba người cười toe toét như bằng hữu tri kỷ, trong lòng thì thầm tính toán riêng.
Giang Nam lặng lẽ truyền âm cho Mông Tốn Đạo Chủ:
– Đạo hữu, Thái Nhất là đệ tử của Tiên Đế, Tiên Tôn, ngươi có tin tưởng hắn không? Thái Nhất không đơn giản, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Nhị trong Tiên giới là hai đạo cung, tam tức là Ngọc Kinh, Càn Nguyên, Huyền Đô, nhất là Thái Nhất. Ta không tin tưởng Thái Nhất, chắc chắn người này là tai mắt Tiên Đế, Tiên Tôn xếp vào mảnh đất bỏ hoang!
Mắt Mông Tốn Đạo Chủ lóe tia sáng, truyền âm lại:
– Ta cũng không tin tên này, nhưng ta ngang ngửa với Thái Nhất, không làm gì được hắn. Nếu Vạn Chú đạo hữu chịu hợp tác với ta, chờ bắt Kim Đồng, Ngân Đồng rồi hai ta cùng giải quyết Thái Nhất.
Mông Tốn Đạo Chủ, Giang Nam ăn nhịp với nhau.
Giang giáo chủ lại truyền âm cho Thái Nhất Tiên Quân, nói:
– Thái Nhất đạo hữu, ngươi tin tưởng Mông Tốn không? Ta đã chuyển thế đến Tiên giới, làm lại cuộc đời, không uy hiếp lớn đến đạo hữu. Nhưng Mông Tốn Đạo Chủ chưa từng chuyển thế, người này ở trong mảnh đất bỏ hoang không có đầy đủ linh khí phục hồi tu vi. Nếu Mông Tốn rời khỏi mảnh đất bỏ hoang tất nhiên sẽ bay lượn trên trời cao, lại biến thành Đạo Quân. Khi Mông Tốn Đạo Chủ rời khỏi mảnh đất bỏ hoang cũng là giờ chết của đạo hữu và ta. Dù chúng ta không chết, sợ là trong Tiên giới không có chỗ cho hai ta đặt chân.
Mắt Thái Nhất Tiên Quân lóe tia sáng, truyền âm nói:
– Ta cũng không tin Mông Tốn, nhưng lần này phải mượn lực lượng của hắn đối kháng với Đại Diễn. Hay chờ bắt Kim Đồng, Ngân Đồng rồi hai ta cùng hợp tác…
Giang Nam và Thái Nhất Tiên Quân bàn bạc, hắn yên lòng.
Giang Nam bỗng nảy một ý. Cười to bảo:
– Hai vị đạo hữu, có thể nói chúng ta là tổ hợp mạnh nhất Tiên giới từ xưa đến nay, tất cả thứ khác đều là gà đất chó nhà, tro bụi.
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ cười toe toét hùa theo:
– Đúng đúng!
– Đằng trước có người!
Tổ hợp ba kẻ ác thu giấu hơi thở cùng nhìn phía trước. Một chiếc thuyền to đụng từng tầng hư không dễ vỡ bay hướng phương xa.
Giang Namnhìn qua, chiếc thuyền to lộng lẫy xa hoa vô cùng, làm bằng hỗn độn kim nhưng hình dạng rất lạ, giống đế giày. Chiếc thuyền như chiếc giày to bay trong không trung.
Giày to dễ dàng xuyên qua tịch diệt sấm chớp mưa bão do tịch diệt kiếp tạo ra, bóng người thấp thoáng trên thuyền.
Giang Nam thầm ngạc nhiên. Lại có một chiếc thuyền lớn chui ra khỏi hư không tan vỡ, cũng là một chiếc giày kỳ lạ.
Chiếc giày thứ ba bay ra, trên giày đứng đầy người.
Giang Nam không hiểu ra sao, nhỏ giọng nói:
– Đây là…
– Đó là ngự giá của ba đế Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ.
Thái Nhất Tiên Quân thản nhiên nói:
– Vạn Chú đạo hữu, ba người này vận khí may đến nghịch thiên, tìm được nơi hai vị ân sư của ta và Bất Không Đạo Nhân khai thiên, đào ra dấu chân của bọn họ, luyện thành ba chiếc bảo thuyền. Hai vị ân sư của ta và Bất Không Đạo Nhân là tồn tại như thế nào? Dấu chân bọn họ trong mảnh đất bỏ hoang không bị tịch diệt kiếp phá hủy, ba dấu chân này trở thành thánh địa của Tổ Cừ, Thái Nguyên, Phụng Hạ.
Mông Tốn Đạo Chủ tiếp lời:
– Ngoài ra còn ba dấu chân, một bị Kim Đồng, Ngân Đồng cướp đi, một cái rơi vào tay sinh linh hỗn độn xuất quỷ nhập thần, cái cuối cùng nghe nói trong tay Hỗn Độn Long Tổ nhưng chưa từng có ai thấy.
Lòng Giang Nam máy động nhìn ba chiếc thuyền to, bỗng tim đập nhanh. Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế ở trên một chiếc thuyền lớn, xem bộ dạng khá dễ chịu, làm quan to dưới tay Tổ Cừ đại đế.
– Rốt cuộc tìm được rồi.