Thái Hoàng điềm nhiên nói:
– Tịch Ứng Tình vừa chết, Huyền Thiên Thánh Tông không còn trở ngại, ta cho ngươi quyền lớn như thế, ngươi còn sợ diệt không xong Huyền Thiên Thánh Tông? Sợ diệt không xong một Giang Tử Xuyên?
Cận Đông Lưu ánh mắt sáng lên, chần chờ nói:
– Sư tôn, Giang Nam là đá mài đao tương lai của ngươi…
– Thế gian thiên tài, thiên thiên vạn vạn, trong thần giới lại càng đếm không xuể, thêm hắn một cái không nhiều, ít hắn không thiếu một người.
Thái Hoàng thản nhiên nói:
– Ngươi nếu giết hắn rồi, ta cũng rất vui vẻ.
Cận Đông Lưu dập đầu thật sâu, sau đó đứng lên, Thần đỉnh treo cao ở đỉnh đầu của hắn, tia sáng vạn đạo, xông thẳng lên trời.
– Bái kiến Cận chưởng giáo!
Rầm rầm!
Trên quần sơn, vô số đệ tử Thái Huyền Thánh Tông rối rít quỳ sát xuống, 4800 trưởng lão, 127 vị Thiên Cung cường giả, mười sáu vị Chưởng Giáo Chí Tôn, thậm chí bao gồm Chúc Nghiên Đình vị lão quái vật không thể già hơn nữa kia, giờ phút này cũng thật sâu hạ bái, hướng Thần đỉnh kia lễ bái, hướng Cận Đông Lưu lễ bái.
Một ngày kia, Cận Đông Lưu trở thành Thái Huyền Thánh Tông Chưởng Giáo Chí Tôn, Chưởng Giáo Chí Tôn trẻ tuổi nhất trên đời!
– Truyền lệnh thiên hạ đại phái, Tịch Ứng Tình hướng ta khiêu chiến, ba ngày sau, ta cùng với Tịch Ứng Tình quyết sinh tử!
Thái Hoàng Lão Tổ cất cao giọng nói.
Một canh giờ sau, Cận Đông Lưu trở thành Chưởng Giáo Chí Tôn.
Huyền Thiên Thánh Tông, Giang Nam ở Tông Chủ Phong Thuần Dương Đại Điện, tay nâng Thuần Dương Vô Cực Chung, Tịch Ứng Tình đứng ở bên cạnh hắn, Phong Mãn Lâu đứng ở phía sau hắn, Huyền Ẩn Đạo Nhân, Huyền Hồ Đạo Nhân, Huyền Thanh Đạo Nhân, Huyền Hằng Đạo Nhân chúng Thái Thượng Trưởng Lão chia làm hai bên, sắc mặt túc mục.
Dưới hắn là Lạc Hoa Âm, Lam Sơn Đạo Nhân, Đồ Đạo Nhân, Hàn Phương bao gồm nhiều trưởng lão, mà đệ tử những đại Linh sơn khác thì tụ tập ở trước Thuần Dương Đại Điện, một mảnh túc mục.
– Tịch mỗ ngu dốt, trông coi chưởng giáo vị hơn trăm năm, ngồi không ăn bám, mặc dù cẩn trọng, lo lắng hết lòng, nhưng vẫn không thể lớn mạnh thánh tông.
Tịch Ứng Tình nhìn chung quanh một lần, cất cao giọng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Mà Giang Nam vào thánh tông ta, mới thay đổi khí tượng, để cho trong thánh tông ta phát quang, Tử Xuyên chính là đứng đầu trung hưng, hôm nay ta đem Chưởng Giáo Chí Tôn vị truyền cho hắn, chư vị đồng môn tự nhiên đồng tâm hiệp lực, cùng chung phụ tá, chấn hưng thánh tông!
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng truyền khắp mỗi một góc của thánh tông, thậm chí ngay cả lão long quy dưới đất kia cũng nghe rõ ràng vào tai.
Sắc mặt mọi người phức tạp, nhìn Tịch Ứng Tình cùng Giang Nam trong Thuần Dương Đại Điện.
Tịch Ứng Tình chậm rãi cởi xuống đạo bào trên người, nhẹ nhàng choàng ở trên người Giang Nam, nói:
– Tử Xuyên, sau này, ngươi chính là Chưởng Giáo Chí Tôn của thánh tông ta! Hết thảy vì thánh tông, ngươi phải cố gắng.
Giang Nam chậm rãi đứng dậy, trong lòng nặng trịch, lẩm bẩm nói:
– Hết thảy vì thánh tông…
Nhiều trưởng lão, đệ tử, Thái Thượng Trưởng Lão quỳ xuống:
– Bái kiến Chưởng Giáo Chí Tôn!
– Tịch Ứng Tình hướng Thái Hoàng Lão Tổ khiêu chiến?
Thiên Phong thư viện Thiên Trúc viện trưởng vạn phần kinh ngạc, đỉnh đầu một quyển sách quý rầm rầm phiên động, cười nói:
– Hôm nay hai đại cự đầu này rốt cục muốn động thủ, rất tốt, rất tốt, hai người bọn họ vô luận người nào chết, đối với Thiên Phong thư viện ta mà nói cũng là một cơ hội phát triển khó được!
Bên trong Yêu Thần Tông, trong mắt Yêu Hoàng hàn quang chợt lóe, quanh thân có một cây kim cọc khổng lồ đứng vững, tràn ngập yêu khí thâm trầm:
– Tịch Ứng Tình, đáng tiếc, ngươi không có chết ở trong tay của ta, tốt nhất hai người các ngươi có thể lưỡng bại câu thương, để cho ta ngồi thu ngư ông đắc lợi!
Minh Hoàng thế hệ này của Minh Hoàng Cung Kỷ Thiệu Đường cũng nhận được tin tức, ánh mắt chớp động, trầm ngâm nói:
– Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng Lão Tổ quyết chiến sao? Như vậy là một đại sự, hai người thắng bại, quyết định hai phái thắng bại, trước cứ nhìn, đợi chờ kết quả trận chiến này, lại quyết định đứng ở đâu…
Tinh Nguyệt Thần Tông, nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão tụ tập dưới một mái nhà, sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Phụ Văn Cung, Thần Tiềm không nhịn được nói:
– Chưởng giáo sư tôn, chúng ta không giúp Huyền Thiên Thánh Tông một tay sao?
– Giúp như thế nào?