Dung Ly không giấu nổi nụ cười: “Tại sao tôi phải đá gã ta đi trong khi có thể lợi dụng ngược lại vì lợi ích của mình chứ?”
Kinh Thế: “…” Hình như chúng ta không nói chung chủ đề.
Hắn không nói ra suy nghĩ đó thành lời và sửa soạn tài liệu trong tay. Đứng dậy quay người đi về phía cửa. Nói là đi gặp khách hàng cho văn phòng, bước chân lại rón rén đến đáng ngờ.
: “Này, thư ký Kinh…”
Kinh Thế rùng mình, vẻ mặt bối rối quay đầu.
: “Đừng có mà dính líu đến thứ gì rắc rối đấy.” Dung Ly như cố nén tiếng thở dài: “Cậu hiện tại là mục tiêu dễ bị tập kích đầu tiên nhất.”
Kinh Thế: “Dung tổng, anh cả nghĩ quá rồi.”
Dung Ly: “…”
: “Để cái biển quảng cáo đó lại.”
Kinh Thế mím môi. Rốt cuộc vẫn là không cam lòng rút tấm bìa các tông thương hiệu của mình ra từ giữa tập tài liệu, để lại trên bàn.
_
Thời tiết ở thế giới này thật sự rất thần kỳ. Cách đây không lâu còn xuân về hoa nở, hôm nay tuyết đã rơi. Vạn vật như khoác lên lớp áo tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết.
Kinh Thế chôn nửa gương mặt trong chiếc khăn lông xám ấm áp, thong thả sải bước trên đường. Không khí lạnh nhưng lại không quá rét buốt, khiến hắn cảm thấy đầu óc mình như được giải tỏa.
Người qua lại tấp nập, nhiều giọng nói không thể xác định được ồn ào trộn lẫn vào nhau. Thỉnh thoảng có một, hai người nhận ra hắn. Sẽ không kiềm được mà lén liếc nhìn về phía này, sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm, bước chân thư ký Kinh hơi chậm lại.
Hắn đưa mắt nhìn vào những vật phẩm tinh mỹ phía sau cửa kính, ngón tay khẽ vuốt ve búp bê nhỏ trong túi áo. Trái tim dường như đang nóng lên và đập rất nhanh.
Hay là mua tặng người nào đó một món quà đi. Coi như là quà đáp lễ cho búp bê.
Kinh Thế đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn quanh một vòng các kệ hàng, thư ký Kinh đã choáng váng.
Để coi… Mình đang gặp ảo giác hay giá của mấy cái này thật sự toàn chục ngàn điểm vậy?
Kinh Thế nhìn nhìn bảng điểm của bản thân, bặm môi phồng má.
So với hắn, Linh Uyên thật sự không chỉ có tiền, mà là cực kỳ có tiền. Một nhà tư bản ưu tú.
Thư ký Kinh nghèo khó nắm chặt búp bê nhỏ trong túi, hạ quyết tâm đi về phía quầy thu ngân.
_
Phía Bắc Vực Thẳm, trong một nhà bếp bừa bộn nào đó.
Linh Uyên đeo tạp dề trắng nhỏ, tóc đen búi cao. Dáng vẻ luống cuống xoay quanh giữa một đống dụng cụ xong chảo khác nhau.
Noah: “Sếp, tự dưng anh học nấu ăn làm gì? Cơ sở mình tính mở thêm dịch vụ nhà hàng hở?”
Linh Uyên hai tay dính đầy kem bơ, mặt mày buồn bực lật sách nấu ăn để bên cạnh. Thanh âm gần như sắp khóc
: “Anh tặng bánh nhưng cậu ấy lại không vui, hình như còn ghét anh rồi. Chắc chắn là bánh mua từ chỗ kia không ngon.”
: “Tốt nhất là anh tự làm. Đảm bảo sẽ tốt hơn gấp trăm làn.”
Noah: “…” Làm cách nào mà sếp có thể đi đến một kết luận chắc chắn kiểu ấy?
Linh Uyên chôn bản thân giữa một lô một lốc nguyên liệu. Tự tin rằng bản thân mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo: “Đúng vậy, chỉ cần làm ra một món đủ ngon đem đi tặng. Cậu ấy chắc chắn sẽ không ghét mình nữa!”
: “Nhưng sếp phải biết người ta thích ăn gì đã chứ.” Vẻ mặt của Noah trở nên nghiêm túc.
Linh Uyên: “…”
Linh Uyên nhìn Noah, rồi lại cúi đầu nhìn cái đĩa.
Trầm mặc kéo dài bên trong phòng bếp.
_
Kinh Thế cầm theo một túi giấy nhỏ rời khỏi cửa hàng lưu niệm.
Bước chân của hắn hơi chậm lại khi cảm nhận được một vài cái nhìn chằm chằm phía sau lưng mình. Tiếng xì xào bàn tán vốn đang to lập tức thu nhỏ lại, khe khẽ đầy thâm ý.
: “Là tên đó đúng không? Cái tên tân binh đang nổi như cồn ấy?”
: “Trong thế giới này còn dám nhởn nhơ như vậy, đúng là không biết sợ.”
: “Đã vào phó bản là phải có lúc chết. Đám chúng nó cứ theo phe Linh Uyên là auto thắng, buff sức mạnh tình bạn các kiểu.”
: “Hạ được người của Ám Sát á? Ai biết tin đồn có chính xác hay không. Thấy hắn cứ vào phó bản là kè kè theo mấy người top cao mà. Lần trước hình như có cả An Vi tiên tôn đấy.”
: “Đúng rồi, loại dùng thân thể câu dẫn rồi nhờ người khác gánh đúng là khác hẳn nhỉ?”
Tôi nghe thấy mấy người nói đấy.
Mí mắt Kinh Thế giựt giựt. Hắn đoán mấy người này cũng chỉ biết vạ miệng, càng không dám nói hẳn ra trước mặt hắn. Chỉ trích sự thiếu lịch sự của họ thì thật là mất thời gian, Kinh Thế cũng không thấy nổi giận nên quyết định lờ đi.
Dù sao lạc hậu, vô nhân đạo, không văn minh, sớm muộn gì cũng sẽ bị đào thải.
Kế hoạch hiện tại là khẩn trương kiếm điểm sinh hoạt đã. Một món quà thôi cũng đã ngốn phần lớn điểm trong hệ thống của hắn rồi. Không biết có thể lừa tăng tiền thưởng từ chỗ Dung Ly không?
Bước chân thanh niên nhanh hơn. Một tay kéo cao khăn choàng quanh cổ, một tay cẩn thận cất túi giấy nhỏ vào túi áo trong.
Gió nổi lên, chóp mũi Kinh Thế ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Theo sau là một tiếng lách cách vang lên.
Kinh Thế phát hiện có người theo dõi mình.
Thân ảnh kia nấp sau cột đá lớn, nghiêng đầu lén lút quan sát hắn.
Kinh Thế chậm rãi đi sát vào dãy cửa hàng ven đường. Lợi dụng ảnh phản chiếu trên kính quan sát người theo sau.
Áo dài tay có mũ trùm màu đen to rộng, khi di chuyển phác họa ra hình dáng thân thể thon gầy tinh tế. Trông qua còn nhỏ tuổi hơn cả Ôn Mặc.
Khó khăn trong việc che giấu bản thân, động tác có phần giống tay mơ. Hẳn không thuộc loại đến tìm phiền phức. Kinh Thế dứt khoát quay đầu lại, đi thẳng đến chỗ người nọ.
Đối phương thấy hắn phát hiện thì hoảng hốt không thôi, luống cuống chân tay muốn chạy trốn. Nhưng đã chậm, Kinh Thế vài ba bước chân liền đến trước mặt.
Mũ trùm rơi xuống, để lộ gương mặt trắng nõn với đường nét như ngọc khắc. Tóc nâu ngắn cùng con ngươi màu hổ phách. Thiếu niên thanh thuần mềm mại, đuôi mắt phiếm đỏ tự nhiên mang theo vài phần anh khí.
Mấu chốt của thời trang quả thật là khuôn mặt nhỉ? Với cái diện mạo kia, kể cả cậu ta có khoác bao tải cũng thấy đẹp.
Hai người nhìn nhau. Thiếu niên nắm chặt lấy góc áo, gương mặt đỏ bừng. Nước mắt không tự chủ được mà chảy ra, nhiễm ướt lông mi
: “Em chào anh ạ… Xin, xin lỗi vì đã theo dõi anh.”
Đối phương thế mà rất có lễ phép. Đúng là một người thành thật. Giọng nói còn rất mềm nhẹ.
Tầm mắt Kinh Thế bất động thanh sắc mà đảo qua. Không hiểu sao cảm giác kỳ quái trong lòng ngày càng lớn.
: “Cậu cần gì ở tôi?”
Thiếu niên ấp úng một hồi đều nói không được một câu hoàn chỉnh. Sau một lúc lâu mới gian nan hỏi
: “Anh… Chỗ anh cho thuê người phải không ạ? Loại hình trợ lý, thư ký hay vệ sĩ gì đó?”
Khách hàng!!!
Kinh Thế lập tức thẳng lưng, điệu bộ chuyên nghiệp lật ra mặt sau của tài liệu trong tay. Tìm một trang trống, dùng bút bi nguệch ngoạc viết xuống dòng quảng cáo quen thuộc rồi đưa cho thiếu niên.
: “Không có việc gì không làm được. Cực kỳ uy tín, đảm bảo 100%” Kinh Thế chém đinh chặt sắt.
Cơ thể có chút co quắp bất an rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, thiếu niên đưa hai tay nhận lấy tờ giấy. Ánh mắt lấp lánh hướng về phía quán trà bên kia đường
: “Chúng ta có thể vào đó nói tiếp được không ạ?”
: “Được.” Kinh Thế gật đầu, sóng vai đi ngang với thiếu niên. Thuận miệng hỏi tiếp với biểu cảm hằng ngày: “À mà quý ngài đây tên là gì vậy?”
Thiếu niên gấp nhỏ mảnh giấy nhét vào trong túi áo. Thoạt nhìn thập phần hiền huệ đáp lời
: “Mephisto.”
Cậu chậm rãi nở một nụ cười rạng rỡ
: “Tên của em là Mephisto.”