Chiến Bắc Thiên đi tới chỗ cơ quan, cẩn thận nhìn kỹ, sau đó lại đối chiếu với sơ đồ, thắc mắc nói: “Lúc đám Trịnh Gia Minh tới khảo cổ, chỉ là người bình thường, sao họ có thể bình yên vô sự đi vào trong mộ đế vương chứ?”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Lúc bọn họ khảo cổ, các cơ quan trong mộ đế vương vẫn chưa bị khởi động, cho nên, bọn họ mới có thể bình yên vào trong đây, sau đó, bởi vì mộ đế vương hút được nhân khí, nên các cơ quan mới khởi động ra, sở dĩ nhóm Trịnh Gia Minh biết ở đây có cơ quan, chắc vì lần trước đã tới cùng Chiến Nam Thiên.”
Chiến Bắc Thiên lại hỏi: “Sao Nam Thiên lại có thể an toàn tránh khỏi cơ quan, còn đóng cơ quan vào được?”
“Có lẽ là biết từ kiếp trước.”
Chiến Bắc Thiên không nói gì nữa.
Mộ Nhất Phàm chỉ vào một chỗ hơi lõm xuống bên cạnh cơ quan: “Bắc Thiên, anh qua đây xem xem, đây có giống dấu bàn tay không?”
Chiến Bắc Thiên gật đầu, cầm sơ đồ lên nhìn một chút, trên đó không có chú thích cho dấu bàn tay kia, thế nhưng, lại nói bên cạnh mỗi cơ quan đều có dấu này, về phần nó có công dụng gì, không biết được.
Mộ Nhất Phàm đưa tay lên đặt lên dấu bàn tay, không thấy có phản ứng gì, lại bỏ xuống.
Ngay sau đó, lại có một bàn tay đặt lên dấu.
Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm sửng sốt, quay đầu nhìn về chủ nhân của bàn tay này.
“Thiên Nam, cậu làm cái gì vậy?” Mộ Nhất Phàm hỏi.
Thiên Nam lắc đầu.
Chính cậu cũng không rõ mình đang làm gì, thế nhưng, trong lòng lại có một cảm giác mãnh liệt, dường như chỉ làm như vậy mới có thể giúp nhóm Mộ Nhất Phàm.
Đúng lúc này, bên trong những thông đạo khác đột nhiên truyền tới những tiếng lộc cộc lộc cộc, từng tiếng, từng tiếng vang lên, dường như có thứ gì đó bị chạm vào, sau đó ngừng vận chuyển.
Mọi người lập tức cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh: “Tiếng gì vậy?”
“Tất… tất… cả..”
Thiên Nam nói quá khó khăn, lập tức lấy giấy và bút ra viết: Tất cả mọi cơ quan trong mộ đế vương đã bị tôi đóng lại.
Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Sao cậu biết?”
Thiên Nam lại viết tiếp: Tôi cũng không biết vì sao mình lại biết, thế nhưng lần trước tôi cũng trốn ra như vậy.
Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên nhìn nhau.
Chiến Bắc Thiên hạ lệnh: “Chúng ta tiếp tục đi tiếp.”
“Vâng.”
Thiên Nam quay trở lại bên người Chiến Lôi Bình.
Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn Thiên Nam phía sau lưng, hạ thấp giọng nói: “Sao cậu ta lại tới đây cùng?”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Không biết nữa.”
Lúc đó sau khi triệu tập ba nghìn dị năng giả tới xong, cũng không để ý xem có những ai đi theo cùng họ, sau khi đếm số, lập tức dẫn họ tới núi Táng Long.
“Thế anh nói cậu ta đặt tay lên dấu bàn tay, lập tức phát ra tiếng, có phải tắt cơ quan thật không?’
Chiến Bắc Thiên cũng không xác định rõ: “Có lẽ vậy.”
“Nếu cậu ta tắt cơ quan thật, liệu có phải cậu ta có quan hệ tới mộ đế vương không? Anh nghĩ mà xem, lúc em đặt tay lên không thấy có phản ứng gì, sao cậu ta vừa đặt tay lên xong liền có phản ứng, cậu ta không phải là..”
Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ rất có thể Thiên Nam chính là đế vương nằm trong đây, không khỏi trợn to mắt.
Chân mày Chiến Bắc Thiên càng nhíu chặt lại: “Đợi chúng ta giải quyết Chiến Nam Thiên xong rồi tìm cơ hội hỏi thân phận của cậu ta sau.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu, lại nói: “Ban nãy anh có nghe thấy không? Cậu ta gọi chú hai của anh là bố đó.”
Chiến Bắc Thiên khẽ đáp: “Nghe thấy.”
Lúc dây thép đen bắn ngược lại, Thiên Nam thế mà còn phản ứng nhanh hơn hắn để đẩy Chiến Lôi Bình xuống, có thể thấy so với hắn cậu ta còn lo cho an nguy của Chiến Lôi Bình hơn.
Điều này càng khiến hắn thêm xác định Thiên Nam là em họ của hắn.
Mộ Nhất Phàm cười cười: “Nhất định cậu ta là em họ anh.”
Chiến Bắc Thiên cũng không nghĩ nhiều tới chuyện của Thiên Nam nữa, tập trung hết sự chú ý lên con đường phía trước mặt, sợ rằng tất cả các cơ quan vẫn chưa được đóng lại, gây hại tới tính mạng mọi người.
Mười phút sau, bọn họ không gặp bất cứ cơ quan nào nữa, Chiến Bắc Thiên mới dẫn mọi người dùng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt đi vào sâu trong mộ đế vương, thế nhưng, họ chẳng may mắn chút nào, lúc đi tới trước cửa mộ đế vương, vừa hay cánh cổng mộ đóng lại.
Chiến Bắc Thiên gõ gõ vào cánh cổng đóng chặt: “Xem ra chỉ có thể đổi đường đi.”
Mộ Nhất Phàm đặt tay lên cổng chính, thử cảm ứng tình hình bên trong, thế nhưng tiếc là anh không nhìn thấy được cái gì, cũng không cảm ứng được tình hình bên trong.
“Không hổ có bùa thượng cổ trấn giữ, làm em chẳng cảm ứng được cái gì.”
“Đi thôi, chúng ta đổi đường khác.”
Chiến Bắc Thiên dẫn theo nhóm Mộ Nhất Phàm dùng dị năng dịch chuyển chớp mắt rời khỏi thông đạo chính giữa, đi sang thông đạo bên trái.
Đến khi đi tới năm trăm mét sâu trong thông đạo bên trái, họ thấy một nhóm dị năng giả đang nằm dưới đất rên rỉ, Mao Vũ và một vài dị năng giả hệ thủy khác đang vội vàng chữa trị cho họ.
Chiến Bắc Thiên liền hỏi: “Mao Vũ, có chuyện gì vậy?”
Mao Vũ vừa thấy nhóm Chiến Bắc Thiên, liền thở phào một hơi: “Lão đại, mọi người đã tới rồi, tốt quá, ban nãy có người không cẩn thận chạm vào cơ quan, bởi vì không tránh kịp, nên một số người bị thương, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì, tất cả cơ quan đột nhiên ngừng hoạt động, nên em với mọi người mới tránh được một kiếp, nếu không, chắc chúng em chết ở đây hết rồi.”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, liền không khỏi đưa mắt nhìn Thiên Nam.
May mà cậu ta cũng theo tới, nếu không, nhất định có rất nhiều người phải hi sinh.
“Mọi người có bị thương nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng, em còn chẳng biết thứ gì gây thương tích cho mọi người, thậm chí có người còn bị chém đứt tay.”
Chiến Bắc Thiên giao phó: “Bảo Vương Băng phân thân ra đưa mọi người quay về Thủy Thành nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục đi tiếp.”
Trước khi tới, họ có để Vương Băng phân thân và hóa thành dạng thực vật để phát cho mỗi người hai bông, nếu gặp tình huống đặc biệt, có thể gọi Vương Băng ra, để giúp đỡ mọi người hoặc đưa họ đi.