“Nói quá xa rồi, quay trở lại vấn đề chính, anh ấy là cháu trai của Chiến lão quân ủy, tuy rằng Mộ gia chúng ta có mâu thuẫn với Chiến gia, thế nhưng cháu thích anh ấy, ông à, chắc chắn ông sẽ đồng ý cho chúng cháu ở bên nhau, có đúng không ông?”
Mộ Khiếu Hổ: “……………..”
“Ông không nói gì, cháu coi như ông đồng ý nhé.”
Mộ Khiếu Hổ: “…………….”
Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Cảm ơn ông đã tác thành cho bọn cháu, nhờ ông thuyết phục bố cháu đấy, vất vả lắm cháu trai của ông mới thích được một người, nhất định ông phải ủng hộ bọn cháu, hạnh phúc của cháu trông cậy vào ông cả đấy.”
Mộ Khiếu Hổ: “……………..”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lưu Linh Hồng: “Nhất Phàm, đi ăn cơm thôi.”
Cô thấy ông cụ trên giường đã tỉnh lại, liền nói: “Bố, bố tỉnh rồi, vậy bọn con mang cơm vào cho bố nhé.”
Mộ Nhất Phàm và Lưu Linh Hồng cùng nhau rời khỏi phòng.
Ông lão trên giường nhìn chòng chọc cửa phòng, qua hồi lâu mới há miệng ra, khó khăn gằn từng chữ ra khỏi họng: “Cái.. thằng… nhãi… ranh.. này…”
Bên ngoài phòng, Mộ Nhất Phàm và Lưu Linh Hồng ra tới đại sảnh, thấy Triệu Vân Huyên đang đưa lưng về phía họ nói chuyện với hai bác gái, trong lúc nói chuyện, thi thoảng cao hứng cười.
Mộ Kình Thiên được bác cả ôm thấy Mộ Nhất Phàm đi ra, lập tức gọi một tiếng: “Ba ba.”
Triệu Vân Huyên liền bị giật mình, vội xoay người, tới khi thấy chàng trai cách mình chưa tới hai thước, giống như gặp quỷ, lập tức tránh xa ba bước.
Mấy bác gái nghi hoặc nhìn nét mặt Triệu Vân Huyên: “Vân Huyên, cô làm sao vậy?”
Triệu Vân Huyên lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, mỉm cười: “Chỉ là đột nhiên thấy có người đứng sau lưng nên bị giật mình thôi.”
Mộ Nhất Phàm nhìn Triệu Vân Huyên, cảm thấy biểu hiện của bà không giống như lời bà nói.
Triệu Vân Huyên thấy Mộ Nhất Phàm nhìn mình, liền nở nụ cười với anh.
Lúc này, Mộ Duyệt Thành và Mộ Duyệt Tri đi thang máy lên tầng bảy mươi chín, còn có các anh chị em họ cũng từ thang máy khác đi lên tầng ăn.
Do sau khi Mộ Nhất Phàm tới thành B, họ chưa gặp được Mộ Nhất Phàm, nên đều tiến lên trước nói chuyện đôi câu, cùng vun đắp tình cảm. Nhất thời cả tầng bảy mươi chín náo nhiệt cả lên, giống như ngày tết đầu năm.
Không bao lâu sau, lính trong tòa nhà đi thang máy bưng cơm nước lên tầng bảy mươi chín.
Mọi người liền tìm chỗ ngồi xuống, bác trai cả cười nói: “Lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy.”
Bình thường mọi người đều ra ngoài tìm vật tư, rất hiếm khi tụ tập lại ngồi ăn chung một chỗ, dù có quay về cũng đều ăn trong tầng của mình.
Có mấy người vui vẻ phụ họa nói: “Đúng rồi, đúng rồi.”
Mộ Nhất Phàm nhìn cậu lính bưng thức ăn tới, khẽ chau mày.
Điều này khiến anh nhớ tới Chiến Bắc Thiên, ngoại trừ lúc ở trong biệt thự thành G và rời thành G ra, lúc ở thôn trang nhỏ và những chỗ có căn tin lớn cho mọi người ngồi ăn, Chiến Bắc Thiên đều tự mình tới căn tin ngồi ăn cùng mọi người.
Làm như vậy để người trong đội không cảm thấy người lãnh đạo mình là một người cao cao tại thượng khó thân cận, cũng sẽ khiến người trong đội có nhiều hảo cảm hơn, không có chút dị nghị.
“Nhất Phàm, giờ đang là lúc ăn cơm, sao con còn đeo găng tay?” Đột nhiên Triệu Vân Huyên nói.
Những người khác nghe vậy, đều nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
Các bác gái cũng lấy làm kì quái: “Trời nóng thế này, đeo găng không thấy khó chịu sao?”
Mộ Nhất Phàm cười nói: “Tại vì cơ thể khó chịu, cảm thấy người hơi cứng, nên mới đeo găng tay, giờ cháu tháo ra vậy.”
Anh liền tháo găng tay xuống, dù sao thì đeo găng tay khi ăn cũng bất lịch sự, lúc ăn cơm ở Chiến gia, anh cũng tháo găng tay xuống.
Cũng may là, móng tay anh đã không còn đen.
Mọi người ngồi đây đều biết Mộ Nhất Phàm bị ung thư, đều bảo anh đeo lại.
Mộ Duyệt Thành cũng nói: “Nếu khó chịu trong người, thế con đeo vào mà ăn, hơn nữa, đây đều là người một nhà cả, đeo vào cũng không ai nói con đâu.”
Triệu Vân Huyên nhìn hai tay anh, không nói gì.
Cuối cùng Mộ Nhất Phàm vẫn không đeo găng tay.
Trong lúc ăn, Triệu Vân Huyên liên tục nhắc tới chuyện tang thi cao cấp.
Mọi người cũng thảo luận theo, giờ tang thi càng lúc càng lợi hại, có thể nói tang thi không khác con người là bao, chỉ có thể nhận biết qua sắc mặt, mắt và móng tay.
Đương nhiên dị năng giả cũng có thể nhận biết tang thi, nhưng điều kiện tiên quyết là năng lực của dị năng giả phải mạnh hơn tang thi, nếu không sẽ rất khó nhận ra khí tức của đối phương.
Thi thoảng Mộ Nhất Phàm cũng nói đôi câu, nhắc nhở mọi người đang ngồi đây.
Anh làm như vậy cũng không phải vì chột dạ sợ người khác biết thân phận, chỉ là không muốn người của Mộ gia thụ thương mà thôi, cho nên suy nghĩ của anh hết sức đơn giản.
Thế nhưng, anh cảm thấy hành động của Triệu Vân Huyên hôm nay hết sức kì lạ, một người không phải đi tìm vật tư như Triệu Vân Huyên lại liên tục nhắc tới tang thi cao cấp, lời nói và hành động hẳn mang ý tứ sâu xa.
Mộ Nhất Phàm vừa ăn vừa chú ý tới hành động của Triệu Vân Huyên, nhận ra cứ thi thoảng bà ta lại nhìn về phía bên đây, thế nhưng nếu ánh mắt bà chạm phải anh, sẽ lập tức dời đường nhìn.
Qua biểu hiện của Triệu Vân Huyên khi nhìn thấy anh, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh cảm thấy rất có khả năng Triệu Vân Huyên đã phát hiện ra thân phận tang thi của anh.
Nếu quả thật như vậy, bà ta phát hiện bằng cách nào?
Mộ Nhất Phàm nhớ trong tiểu thuyết cũng từng viết về đoạn Tang Thi Vương bị Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng phát hiện ra thân phận tang thi, sở dĩ bọn họ biết nguyên chủ là tang thi, bởi vì người bạn làm ở viện nghiên cứu quốc gia của Mộ Nhất Hàng nhắc tới.
Nghĩ tới đây, anh chợt nhớ tới người đàn ông mặc tây trang mình gặp được hôm nay, hành động của người đàn ông kia giống hệt Triệu Vân Huyên lúc bị giật mình.
Lẽ nào người đó là…
Sau khi ăn xong, Mộ Nhất Phàm lén lút cho Mộ Khiếu Hổ uống nước suối, sau đó liền dẫn con trai lên tầng tám mươi, đến khi gặp cậu lính gác ở thang máy, ánh mắt lóe lên, hỏi cậu lính: “Đoàn Viễn Hoằng về từ lúc nào vậy?”