– Các ngươi ít giao lưu với đám pháp sư kia cũng là điều tốt. Nên nhớ rằng bọn người kia đều là những kẻ điên, giết vô số người để luyện cái thứ ma thần chết tiệt. Ai mà biết được bọn chúng có ý đồ ra tay với võ giả hay không, nên nhớ máu huyết của người trong Chân Võ Môn quý giá hơn thường nhân rất nhiều.
Uông Bá Điền dứt lời, cả Điền Xạ và Giả quỳ đều không hẹn liền liếc nhìn nhau, trong mắt họ mang theo kiêng kỵ nồng đậm. Tuy không biết thực hư máu huyết của võ giả có giá trị cao với đám pháp sư kia không nhưng việc lạm sát người vô tội của bọn chúng lại là sự thật rõ như ban ngày. Ở cùng với đám pháp sư cuồng sát đó, bản thân hai vị trưởng môn cũng luôn phải dè chừng, không hề có cái khái niệm đồng đội ở đây.
Tuy nhiên, sự thật thì Giả Quỳ và Điền Xạ cũng đề phòng tên Uông Bá Điền không kém. Độc sư là ai? Là kẻ có thể giết người thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần một thoáng lơ là là đủ để bất kỳ ai trả giá. Cho nên nếu xét về độ nguy hiểm thì họ Đoạn kia kia xa xa vẫn không thể so sánh với Uông Bá Điền được.
Khi tiệc rượu kéo dài thêm nửa canh giờ, một gã đệ tử vội chạy vào thông tri:
– Cấp báo, phía Đoạn pháp sư phát hiện có dị động nên đã đích thân dẫn người đi kiểm tra.
– Dị động cái quái gì? Chẳng phải muốn thể hiện mình hay sao? Dưới sương độc cùng với ma thần thì ai có thể xông ải được cơ chứ.
Giả Quỳ cười nhạt phất tay cho tên đệ tử lui ra. Ngay cả lão ta là huyền cấp cao thủ nếu muốn an toàn đột phá bẫy độc và oán linh cũng là chuyện không hề dễ dàng gì cả. Rõ ràng là phía bọn người Tấn quốc kia đang làm màu, làm sao có thể qua mắt những kẻ lõi đời như bọn họ được.
– Đúng vậy, có Uông tiên sinh ở đây. Cho dù là một con kiến cũng đừng hòng thoát được.
Điền Xạ tỏ ra rất giỏi việc vuốt mông ngựa. Tuy Uông Bá Điền là kẻ tâm tư cẩn mật cũng cảm thấy sảng khoái khi nghe được những lời nịnh hót. Nhất là lão ta rất tự tin vào bản lĩnh dụng độc của mình, trong độc sư đoàn Uông Bá Điền cũng có chút danh khí. Nếu không thì sao lão lại được đặc cử sang nước Yên để trợ giúp tiêu diệt Mạc Kiếm Môn.
Chưa đầy mười phút sau khi đám oán linh bị Tiểu Hắc dùng hỏa cầu thuật thiêu rụi thì tên Đoạn pháp sư cùng một đám cao thủ Tấn quốc đã chạy đến. Nhìn từ dấu vết còn lại, họ Đoạn lông mày nhíu chặt, lão cùng với đám người đi chung lùng sục một hồi lâu mà không có kết quả gì đành phải quay về.
……………………………
Ho ra một ngụm máu đen, Truơng Bất Phàm biết được thời gian của mình không còn nhiều nữa. Lão ta chỉ áy náy nhìn đại trưởng lão sắc mặt cũng không khá hơn mình bao nhiêu mà vẫn đang ngày đêm chăm sóc cho lão. Đôi lúc đến khi sinh tử kề cận con người ta mới nhận ra những người bên cạnh mình có bao nhiêu quan trọng. Tiếc là năm tháng không đợi người, bỏ lỡ một lần là cả đời không thể tìm lại được.
– Phụng muội, người cũng nên nghỉ ngơi đi. Ta biết bản thân không thể chống trụ được bao lâu nữa.
– Ngươi cái lão quỷ này lại nói những lời xui xẻo như vậy, ta còn sống thì ai cho phép ngươi chết.
Vẫn là phong thái bá đạo như mọi hôm, Loan Phụng không nể mặt mà mắng cho Trương Bất Phàm một trận. Bất quá, đối với lão, mỗi lời nói của nàng vào thời điểm này chính là tiên âm, là thứ mà lão muốn được nghe nhất trước khi rời khỏi cõi đời.
Hơn bốn mươi năm mãi rong ruổi theo kiếm đạo, từ bỏ cả tình trường nhi nữ để một lòng trọn vẹn với hoài bão. Tổng kết cuộc đời lại không đắc ý như tưởng tượng, ngay cả môn phái mà tổ sư gia để lại cũng sắp diệt vong trong tay của lão.
Xiết chặt nắm tay lại, ánh mắt của lão bỗng sáng trong như được giải thoát khỏi xiềng xích, Trương Bất Phàm liền đưa đôi tay ra nắm lấy tay của Loan Phụng khiến bà ta giật mình. Năm nay vị đại trưởng lão của Mạc Kiếm Môn cũng đã ngũ tuần, song bà ta lại vẫn e thẹn như thiếu nữ khi chạm đến chuyện tình cảm trai gái.
– Phụng nhi, ta có lỗi với nàng. Nếu như có thể làm lại, ta sẽ không cô phụ tấm lòng của nàng.
Hai gò má của Loan Phụng đỏ bừng như trái gấc, trông chẳng khác nào cô gái tuổi đôi mươi lần đầu nếm được quả ngọt. Do bảo dưỡng tốt, bề ngoài của mình, người khác nhìn vào đều lầm tưởng bà ta chỉ vào khoảng bốn mươi tuổi mà thôi.
– Ngươi cũng biết nỗi khổ tâm của ta rồi sao. Ngươi…yên tâm đi, dù có chết thì ta cũng phải bảo hộ ngươi an toàn. Chí ít trước khi rời khỏi cõi trần, ta có thể cùng lão già ngươi ở chung một chỗ.
– Phụng nhi
Tim người không phải bằng sắt đá, Trương Bất Phàm càng không phải lãnh nhân vô tình, lão xúc động trước lời nói chân tình của hồng nhan đến suýt rơi lệ nóng.
Nhận ra hạnh phúc dù chỉ trong một khoảng khắc cũng tốt hơn là không bao giờ chạm đến được, nhưng nghĩ đến tình cảnh môn phái lão lại sầu muộn vô cùng.
– Dực Vũ
– Sư bá, người có gì phân phó.
Tính theo bối phận tôn ti, sư phụ của Dực Vũ trước kia là huynh đệ của Trương Bất Phàm nên ông ta phải gọi chưởng môn là sư bá. Trước kia, trong số các trưởng lão của Mạc Kiếm Môn thì họ Dực chỉ là một kẻ không có biểu hiện quá nổi bật. Chỉ từ khi trở về từ Mộc gia, ông ta như lột xác thành một người khác, tu vi và kiếm thuật đều tiến bộ đáng kể.
Nhất là trận chiến vừa rồi, chính Dực Vũ đã mạnh mẽ chém hạ và đánh lui được vài tên cùng cấp mới giành lại chút thế trận cho môn phái. Nếu không thì dưới áp đảo về số lượng, liên quân hai phái cùng với một số cao thủ không rõ nguồn gốc đã sớm giành thắng lợi.
– Lão phu không còn sống được bao lâu nữa. Ta tuyên bố ngươi sẽ là tân nhiệm chưởng môn đời thứ mười bảy của Mạc Kiếm Môn. Đợi tí nữa tập hợp tất cả môn hạ còn lại, chúng ta sẽ cố gắng mở một đường máu cho ngươi và các đệ tử hạt giống chạy trốn.
– Sư bá, không thể, môn phái không thể thiếu người và đại trưởng lão.
Giật mình vội vàng từ chối, Dực Vũ không nghĩ đến sư bá của mình lại có ý định hi sinh thân mình. Trước lời cầu khẩn của ông ta, Trương Bất Phàm bèn mắng:
– Ngu ngốc, ta già rồi, có sống cũng vài năm nữa là cùng. Nhớ là sau khi đào thoát thì phải nhanh chóng chạy đến Mộc gia để xin nương nhờ, với thực lực của vị thần bí nhân tùng giúp ngươi chắc sẽ đủ sức bảo hộ cho môn phái chúng ta thoát khỏi họa diệt môn.
– Xin chưởng môn hay nghĩ lại, nếu như không có người thì Mạc Kiếm Môn sẽ không thể nào đủ sức đông phương tái khởi. Dực Vũ bất tài, không thể gánh nổi trọng trách lớn lao như vậy. Xin người hãy cố gắng nhẫn nại, quân đội và Mộc gia nhất định sẽ phát hiện ra tình huống của chúng ta mà mang quân đến cứu viện.
– Ý ta đã quyết, không cần phải khuyên can. Nước xa không cứu được lửa gần, kẻ địch đã có âm mưu thâm độc từ sớm. Nếu chúng ta còn chần chờ thì trên dưới Mạc Kiếm Môn sẽ không ai có cơ hội sống sót.
Gạt phăng cái ý tưởng cầu may của Dực Vũ đi, Trương Bất Phàm tỏ rỏ sự quyết đoán của một vị chưởng môn trong thời khắc mấu chốt.
Đúng lúc này, Loan Phụng đang dịu dàng bên cạnh ông ta chợt tỏa ra sát khí, bà ta cầm lấy thanh kiếm trong tay như một tia chớp lao ra khỏi phòng. Nhìn thấy một bóng đen từ xa lao đến, bà ta định vung kiếm thì một giọng nói vang lên:
– Haha, cảm ơn Dực trưởng lão đã tin tưởng. Mộc gia xưa nay chưa từng bỏ rơi minh hữu của mình, đúng hẹn Tiểu Hắc ta đã đến