– Lời ta mới vừa nói, không chỉ là đề nghị, cũng là mệnh lệnh.
Tân binh mập mạp trừng mắt, lên tiếng:
– Mẹ nó, ngươi coi ngươi là ai? Dựa vào cái gì quản lão tử? Cút ngay!
Dứt lời, hắn duỗi ra một bàn tay to bằng cái quạt hương bồ, đẩy về hướng ngực của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, tay trái vừa nhấc, liền bóp lại hổ khẩu của hắn. Kéo về phía mình một cái, mập mạp lập tức lảo đảo, liền xông đến hướng Hoắc Vũ Hạo.
Thân thể của Hoắc Vũ Hạo hơi nghiêng một chút, mũi chân hắn nhẹ nhàng giẫm mạnh lên mũi chân mập mạp, khiến hắn lập tức mất đi cân bằng, trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất.
– Theo lời thượng quan nói, để ta làm người phụ trách doanh trại số một. Ta sẽ vì mọi người phụ trách. Ngươi có thể không nghe mệnh lệnh của ta, không phục cũng được, chỉ cần đánh bại ta, liền có thể ra ngoài. Hơn nữa, ta sẽ hướng thượng quan bẩm báo, từ bỏ chức vụ phụ trách doanh trại.
Mập mạp vừa mới té ngã trên đất đột nhiên gầm một tiếng, nhảy dựng lên đánh tới Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lần này lại không nhúc nhích, hai chân dang rộng ngang vai, thân thể có chút hạ xuống, làm ra một động tác đứng trung bình tấn. Tùy ý mập mạp đụng vào người mình.
Ầm!
Thể trọng của mập mạp không nhẹ, lại thêm thế xông tới khiến lực trùng kích tương đối không nhỏ, nhưng mà, trong nháy mắt hắn đụng vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, cảm giác giống như đâm vào một bức tường, ứng thanh bắn ngược ra, lộn mấy vòng trên mặt đất mới ổn định lại, bản thân đụng đến thất điên bát đảo, lắc đầu chóng mặt có chút dậy không nổi.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút, lên tiếng:
– Còn có ai đến?
Sau khi hắn lộ ra chiêu này, ánh mắt của đám tân binh còn lại nhìn hắn lập tức đều trở nên có chút khác biệt. Không ít người trong lòng đều đang nghĩ, gia hỏa này có thể mặc lấy giáp da, thật đúng là có chút không tầm thường a!
Hoắc Vũ Hạo không sốt ruột chút nào, chỉ lặng lẽ đứng đó chờ đợi.
Một trong mấy tên thanh niên trầm ổn trước đó bị hắn chú ý tới đi ra, đi đến trước người Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:
– Ta đồng ý phương thức đoàn kết của ngươi. Nhưng mà, ta muốn cùng ngươi thử một chút.
– Đến!
Hoắc Vũ Hạo hướng hắn nhẹ gật đầu.
Thanh niên khẽ quát một tiếng, một sải bước vọt tới trước, động tác tương đối linh hoạt, mắt thấy đến sắp đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, thân trên hướng phía dưới trùng xuống, một quyền đánh vào bụng dưới Hoắc Vũ Hạo. Động tác nhanh chóng, không chút nào dây dưa dài dòng.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo chặn lại trước người, lập tức chặn lấy quả đấm của hắn. Thanh niên thu tay lại rất nhanh. Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo lại càng nhanh hơn, năm ngón tay giống như cương trảo lập tức khóa lại quả đấm của hắn. Cánh tay phải nhẹ nhàng run lên, liền đem người thanh niên quăng đi.
Thanh niên chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, phảng phất khí lực toàn thân đều bị Hoắc Vũ Hạo vung hết.
Hoắc Vũ Hạo nâng lên chân trái, đồng thời nhẹ nhàng điểm một cái bên hông hắn, tay phải buông ra, thanh niên thế mà lập tức một lần nữa về tới thế đứng, nhưng thân thể rã rời lại xuất không ra khí lực. Sau khi miễn cưỡng đứng vững một chút, khí lực mất đi mới dần dần trở về.
Hai tay liền hướng Hoắc Vũ Hạo ôm quyền:
– Bội phục, ta phục. Ta tên là Vương Tiểu Điện, về sau liền nghe theo trưởng doanh.
Hoắc Vũ Hạo hướng hắn mỉm cười gật đầu. Thanh niên này mặc dù không có hồn lực, nhưng thân thủ linh hoạt, tố chất thân thể trong bình thường người xem như không tệ.
Trải qua hai lần thử, ánh mắt những người khác nhìn vào Hoắc Vũ Hạo rõ ràng có chút khác biệt. Các tân binh trước đó chút xem thường cũng riêng phần mình thu liễm thần sắc. Từng người mặc dù mơ hồ có chút không phục, lại không có ai biểu hiện ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên có loại cảm giác buồn cười. Bởi vì, các tân binh trước mắt khiến hắn nhớ tới khoảng thời gian mình vừa mới tiến vào học viện Sử Lai Khắc. Khi đó, hắn và Đông Nhi đều là lớp trưởng, không phải cũng mang theo các bạn học mỗi ngày cùng một chỗ tu luyện sao?
– Nếu như mọi người cũng không còn ý kiến phản đối, chúng ta liền đi ăn cơm đi. Xếp thành hàng. Xuất phát.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới quay người, làm người đầu tiên ra khỏi doanh trại.
Các tân binh khiếp sợ uy thế của hắn, quả nhiên theo lời hắn nói, từng người nối đuôi nhau ra. Bên ngoài doanh trại, Hoắc Vũ Hạo đơn giản giúp bọn hắn sắp xếp một chút, xếp thành ba hàng, chỉnh tề đi về hướng nhà ăn quân doanh.
Trong quân đội, địa phương ăn cơm ở lộ thiên, chỉ do binh hậu cần phụ trách thức ăn đem đồ ăn đã chuẩn bị tốt phân biệt đưa đến mỗi cái đại đội mà thôi. Mỗi cái đại đội đều có địa phương thống nhất ăn cơm của bản thân.
Khi Hoắc Vũ Hạo mang theo hai mươi chín tên tân binh doanh số một đi đến cái gọi là nhà ăn, đã có không ít tân binh đang ăn cơm ở chỗ này.
Đệ nhị đại đội tựa hồ cũng chỉ có ba trăm tân binh bọn hắn, đám phụ binh trước đó cũng không ở chỗ này. Có không ít tân binh sau khi ăn cơm còn ở trong đó ngủ ngon.
Thức ăn cũng tương đối không tệ, ở đây có một cái nồi sắt giống như cái vạc lớn, bên trong nấu canh thịt nóng hôi hổi, còn có đồ ăn và màn thầu.
Đại đội trưởng Trang Thiên đang đứng sau những món đồ ăn này, thế mà tự thân bới cơm vì các tân binh. Có hắn, các tân binh đều biểu hiện rất yên tĩnh.
Ngoài ra còn có ba tên quan quân mặc giáp lưới đứng bên cạnh giúp hắn.
Nhìn đến đây, Hoắc Vũ Hạo không khỏi âm thầm gật đầu. Tố chất quân đội của đế quốc Tinh La thật không thấp a! Bất luận là phương thức tuyển nhận tân binh trước đó, hay là trước mắt đại đội trưởng tự thân vì các tân binh xới cơm đều coi như không tệ. Có thể nói ân uy song hành.