Hắn ngàn vạn lần không ngờ lần này đi tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lại gặp “người đó”. Thật sự phải gặp hắn sao?
Tính mạng của mình một nửa là do người ấy ban cho, có điều từ khi mình ra đời đến nay chưa một lần được gặp người cha “đáng kính” kia.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo chỉ nhớ đến bóng hình đã được mẹ hắn dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế, mẹ hắn đều dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng và chuyên chú.
Hoắc Vũ Hạo còn nhớ rõ, ngày xưa mẹ hắn từng nói, thời gian hạnh phúc nhất của người chính là lúc ở cùng “người đó”, và có thể sinh cho “người đó” một đứa con trai. Từ trước đến nay, mẹ hắn chưa từng hối hận, dù không bao giờ được gặp lại “người đó”, mẹ hắn cũng không hề cảm thấy hối tiếc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Người đó” tốt vậy sao? Hoắc Vũ Hạo nắm chặt nắm tay khi nhớ đến mọi chuyện, hắn nắm chặt đến độ móng tay bấm vào lòng bàn tay để lại một vết hằn sâu.
– Người đó có nhận ra ngươi không?
Vương Đông nói nhỏ vào tai Hoắc Vũ Hạo. Chỉ có mỗi mình hắn biết rõ thân thế của Hoắc Vũ Hạo, nên lúc này hắn không khỏi có chút hồi hộp. Hắn hồi hộp hoàn toàn vì Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu, thật buồn cười, mang tiếng là cha ruột của mình nhưng đã đến gặp mình một lần nào đâu? Ngày xưa hắn ở phủ Công Tước chẳng qua là một nô tài làm tạp vụ mà thôi. Huống chi một năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều.
– Quân tử báo thù mười năm không muộn. Hoắc Vũ Hạo ngươi cố gắng giữ bình tĩnh một chút.
Vương Đông rõ ràng cảm nhận được cơ thể Hoắc Vũ Hạo đang cứng đờ không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở.
– Ừ.
Hoắc Vũ Hạo giật mình gật đầu. Mặc dù trong lòng hắn biết mình phải bình tĩnh, nhưng muốn là làm được sao?
Mọi người ngồi nghỉ ngơi một canh giờ cũng bắt đầu khôi phục lại một chút, sắc mặt mặc dù có chút khó coi nhưng hồn lực và thể lực đều đã bình thường lại rồi. Bất quá lúc này bắt bọn họ ăn cái gì bọn họ cũng sẽ nuốt không trôi.
Đái Thược Hành bắt đầu giới thiệu đội ngũ của Đỗ Lôi Tư với mọi người, những người kia đều là hồn sư tinh nhuệ nhất trong đội ngũ Bạch Hổ Thân Vệ của Công Tước Bạch Hổ và chỉ nghe mệnh lệnh của mỗi một mình Công Tước Bạch Hổ. Những người này có thể xem tương đương với Gia Tướng của phủ Công Tước.
Bạch Hổ Thân Vệ chẳng những mỗi người đều là cường giả bậc Hồn Tôn mà trong nhà ít nhất ba đời đều là người của phủ Công Tước mới được xét duyệt. Bởi vậy ngoài thực lực, sự trung thành của bọn họ cũng không thể nghi ngờ.
Bạch Hổ Thân Vệ tổng cộng chỉ có năm trăm người, nhưng năm trăm người này chính là át chủ bài lớn nhất của Công Tước Bạch Hổ. Mỗi người đều được trang bị Hồn Đạo Khí. Đãi ngộ của bọn họ tốt vô cùng, thậm chí còn có chỗ ở bên trong phủ Công Tước Bạch Hổ nữa. Từ đấy đã có thể thấy Công Tước Bạch Hổ coi trọng bọn họ đến mức nào rồi.
Ngày xưa Hoắc Vũ Hạo ở phủ Công Tước cũng đã từng mấy lần thấy bọn họ từ phía xa, chẳng qua lúc đó thân phận của hắn qua thấp kém nên không có cơ hội đến gần.
Mọi người lại một lần nữa khởi hành, nhưng sau hành trình đầy tra tấn với Huyền lão, lúc này mỗi người đều chầm chậm bay lên cứ như hưởng thụ cảm giác đấy vậy. Sắc mặt của cả nhóm cuối cùng cũng tươi tỉnh lại. Bất quá nếu thật sự di chuyển với tốc độ của Huyền lão ban nãy e là lão chỉ cần bảy ngày là có thể vòng quanh một vòng quanh đại lục. Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng ngưỡng mộ Huyền lão, lão chắc chắn không phải là một Phong Hào Đấu La bình thường, chỉ sợ cả viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cũng không bằng.
Sắc trời càng lúc càng sáng lên, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng từ phía đông, từng người từng người đều được luồng áng sáng đó chiếu rọi bao phủ một màu vàng nhàn nhạt.
Từ xa xa, tầng tầng lớp lớp quân doanh bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Các doanh trại này đều được xây tựa vào vách núi, thậm chí có một phần còn dính liền vào sơn mạch Minh Đấu nữa.
Càng đến gần càng thấy mấy chữ “doanh trại” không thích hợp để hình dung vùng đất ấy nữa, bởi vì doanh trại phía tây này là một dãy kiến trúc với tường thành sừng sững cao đến trên ba mươi thước, chiều rộng không dưới năm mươi thước. Một công trình thật lớn a!
Mặc dù lúc này trời còn chưa sáng tỏ thế mà từng đoàn xe vận chuyển đá từ trong sơn mạch ra ngoài đã tấp nập vô cùng.
Đái Thược Hành đang bay khá gần Hoắc Vũ Hạo, mà sau một ngày đi cùng nhau, hắn cảm thấy mình và Hoắc Vũ Hạo đã thân thiết rồi liền mỉm cười nói:
– Vũ Hạo, lần đầu tiên đệ đến quân doanh sao?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
Đái Thược Hành bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu mọi thứ:
– Đế quốc Tinh La là chủ nhân vùng đất phía nam của đại lục, phía đông và phía nam thì giáp với biển. Diện tích cả đế quốc chỉ đứng sau đế quốc Nhật Nguyệt. Quân đội chủ yếu chia thành hai đại quân gọi là Tây Phương Quân Đoàn và Bắc Phương Quân Đoàn. Trong đó vì Tây Phương Quân Đoàn phải phòng bị đế quốc Nhật Nguyệt nên quan trọng hơn, tổng binh lực đạt trên năm mươi vạn.
– Dãy núi Minh Đấu có địa thế vô cùng hiểm trở, biến đổi khôn lường nên muốn hành quân xuyên qua nó là một chuyện cực kỳ khó khăn, hơn nữa mỗi quốc gia đều có một đội ngũ Hồn Sư có nhiệm vụ trinh sát trên không. Cho nên muốn tác chiến theo phương pháp vượt núi băng đèo là cực kỳ khó khăn bất kể đối với đế quốc Tinh La hay Nhật Nguyệt. Quân đội muốn đóng quân ở đây đều phải chọn những góc tương đối thuận lợi cho việc hành quân, mà những nơi như thế ở Minh Đấu sơn mạch này chỉ có ba chỗ. Dãy núi bắt đầu trải dài sang từ phía nam, nó gần như chiếm hết hai phần ba biên giới, còn một phần ba còn lại chính là một vùng rừng rậm đầy hồn thú, diện tích khu rừng đó khoảng chừng bằng một nửa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nơi đó gọi là Minh Đấu Đại Sâm Lâm, là một khu rừng có rất nhiều hồn thú biến dị. Minh Đấu Đại Sâm Lâm đối với giới hồn sư thì không nguy hiểm bằng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng với những binh lính bình thường lại khác. Vì những hồn thú biến dị đều cực kỳ hung hãn, cho nên quân đội mới lựa chọn đóng quân chủ yếu ở những vị trí có địa thế trải dài.
– À đúng rồi, Vũ Hạo, ta quên chưa hỏi đệ, đệ ở đâu?
Hoắc Vũ Hạo nghe Đái Thược Hành giải thích một lượt tâm trạng đã đỡ hơn rồi nhưng vừa nghe thấy câu hỏi kia liền khẽ biến sắc, hắn cúi đầu nói:
– Đệ cũng là người của đế quốc Tinh La.
– Ồ? Ở đâu trong đế quốc Tinh La? Không ngờ chúng ta lại là người cùng một nước.
Nụ cười trên khóe miệng của Đái Thược Hành càng lúc càng tươi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
– Một thôn nhỏ gần thành Tinh La, chắc học trưởng chưa từng nghe qua đâu.
Đái Thược Hành cười to nói:
– Càng hỏi ra lại càng gần. Chúng ta không những ở cùng một nước lại còn là đồng hương. Ta cũng ở gần thành Tinh La.
Trong khi hai người trò chuyện thì cả nhóm cũng đã vào đến phạm vi của doanh trại. Bất quá mấy người Bạch Hổ Thân Vệ kia vẫn chưa có ý định hạ xuống. Đỗ Lôi Tư dẫn đầu bất ngờ giơ một tay phải lên phóng ra một thứ gì đó trông như pháo hoa, sau đọ bọn họ tiếp tục đi thẳng về trước.
Thị lực Hoắc Vũ Hạo vốn khá tốt nên hắn hoàn toàn thấy rõ ngay lúc đó, phía dưới không ít các thiết bị phòng ngự đã có phản ứng. Mới sáng sớm mà cả doanh trại đã hừng hực khí thế quân nhân tập luyện. Từng người, từng đội ngũ không chỉ chỉnh tề mà còn phát ra khí thế vô cùng oai phong lẫn sát khí bừng bừng. Đúng là một quân đoàn thiết huyết tinh nhuệ.
Đái Thược Hành đầy kiêu ngạo nói:
– Tây Phương Quân Đoàn là đội quân tinh nhuệ nhất đế quốc Tinh La, mười vạn người trước mặt chúng ta lại còn là những tinh nhuệ trong tinh tuệ.
Tuy Hoắc Vũ Hạo chưa từng được gặp người cha ruột của mình nhưng một số chuyện về người đó hắn cũng từng được nghe qua. Công Tước Bạch Hổ không những là Đại Nguyên Soái của đế quốc mà còn là Thống Lĩnh của Tây Phương Quân Đoàn và đồng thời cũng là Quân Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Trung Tâm của Tây Phương Quân Đoàn. Bấy nhiêu đủ để thấy đương kim hoàng gia của đế quốc Tinh La tín nhiệm ông đến mức nào. Nghe nói Quân Đoàn Trung Tâm này là một đội quân mười vạn người nhưng sức chiến đấu có thể so với tất cả các quân đội còn lại trên đế quốc Tinh La.
Từng dãy doanh trại từ từ xẹt qua dưới chân bọn họ, cả đoàn người phi hành khoảng mười lăm phút nữa thì trước mặt bọn họ xuất hiện một cái lều bằng da bò thật lớn.
So với lều trại bọn họ thường thấy thì cái lều này phải dùng đến ba chữ “cực cực lớn” để hình dung. Cái lều lớn này có đến sáu mặt, hoàn toàn được làm bằng da bò màu thật dày. Xung quanh nó cũng không có nhiều thị vệ, nhìn quanh chỉ có hơn hai đội Bạch Hổ Thân Vệ tuần tra, mỗi đội ước chừng khoảng ba mươi người.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo rất nhanh đã bị một bóng người trong lều lớn thu hút. Tuy vẫn chưa nhìn thấy rõ nhưng từ người kia phát ra một khí thế kinh người. Đó là một dạng khí tức trộn lẫn giữa sát khí và tu vi mạnh mẽ cao thâm. Người nọ dường như đang luyện quyền nên cũng không phóng thích ra vũ hồn, động tác của y xuất thủ theo phong cách cổ xưa, gọn gàng nhưng từng quyền từng quyền đều phát ra tiếng xé gió đầy kinh hãi.
Đỗ Lôi Tư dẫn đầu từ từ giảm tốc độ, sau đó cùng cả đoàn chậm rãi hạ xuống. Mọi người còn cách mặt đất khoảng trên dưới trăm mét đã bắt đầu cảm nhận được từng dòng khí đang dao động kịch liệt trong không khí.
Hoắc Vũ Hạo chăm chú nhìn người kia, lúc này hắn đã hoàn toàn thấy rõ dáng vẻ của y rồi. Y đang quay lưng về phía hắn, mái tóc màu vàng tung bay trong gió, nửa thân trên để trần lộ ra một cơ thể rắn chắc màu đồng. Dáng người y khá cao, có lẽ khoảng hai thước. Chỉ cần nhìn một bên đã có thể biết đây là một người đàn ông đầy cương nghị (cứng rắn và quả quyết).
Từng động tác đều vô cùng trôi chảy thậm chí có vẻ lưu loát như nước chảy mây trôi nhưng từng quyết khi phát ra đều phát tiếng xé gió nặng nề. Cả người y mang đến cho người khác cảm giác như đây là một ngọn núi sừng sững giữa trời, khiến Hoắc Vũ Hạo trông thấy mà khí huyết sôi trào.
Người kia dường như cảm nhận được có người đến nên chậm rãi dừng lại thở dài một hơi nhưng lại nghe như tiếng hổ gầm gừ, nhất thời cả cái lều lớn trên trăm thước vuông cuồn cuộn gió lớn. Khiến các học viện Sử Lai Khắc vừa đi đến liền có cảm giác dựng tóc gáy.
Khí thế khi Mã Tiểu Đào chiến đấu vốn đã kinh người rồi, nhưng khi so với người đàn ông trước mặt lại kém không chỉ một bậc.
Là y sao? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo kích động không thôi, hắn nắm chặt lấy bàn tay của mình. Hắn nào dám nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt lại trong tình huống này. Đây là người đàn ông mà mẹ hắn nhớ mãi không quên sao?
Mọi người ào ào tiếp đất, Đỗ Tư Lôi dẫn đầu cả đoàn khẽ khom người nói:
– Nguyên Soái, Đại thiếu gia và các bạn học ở học viện Sử Lai Khắc đã đến.
Lúc này người đàn ông cao lớn vạm vỡ kia mới xoay người lại. Từ dung mạo thì trông hắn có vẻ khoảng ba mươi tuổi, gương mặt khá nghiêm nghị, đôi mắt sâu, tròng mắt song đồng vô cùng thu hút. Gương mặt y có vẻ hơi gầy so với thân hình nhưng cả người lại có cảm giác như được đúc từ kim loại. Nhất là ánh mắt của y, y chỉ đảo mắt nhìn một lượt đã khiến các đệ tử học viện Sử Lai Khắc không kềm được mà dừng bước. Bất quá ánh mắt của y rất nhanh đã trở nên ôn hòa.
Anh tuấn, cương nghị, tài giỏi, lại còn có khí chất thiết huyết nữa. Vừa gặp y, cho dù là những đệ tử thiên tài của học viện Sử Lai Khắc cũng không kềm được mà nảy sinh chút cảm giác muốn thần phục. Mã Tiểu Đào lại càng bị thu hút dữ dội hơn, bởi vì loại con trai như thế này mới là dạng nàng thích nhất.
Đái Thược Hành bước ra khỏi đoàn người, quỳ một gối xuống trước mặt người đàn ông kia cung kính nói:
– Cha.
Rõ ràng người đàn ông cao lớn kia chính là Đái Hạo, đương kim Công Tước Bạch Hổ, một Chiến Thần Thiết Huyết một người trên vạn người của đế quốc Tinh La, đồng thời cũng là cha của Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân và cả… Hoắc Vũ Hạo.
Đái Thược Hành vừa gọi một tiếng cha cả người Hoắc Vũ Hạo liền có cảm giác khí huyết sôi trào, tròng mắt hắn nháy mắt đỏ bừng, cả người kích động suýt chút nữa không khống chế được.
Là y, chính là y, y là người đã hại cả đời mẹ của hắn, là người mà mẹ hắn mãi mãi không thể quên. Cũng chính là người cha mà mười hai năm nay hắn chưa được gặp mặt. Là y… là y…
Giọng nói du dương, dáng diệu dịu dàng của người mẹ đã khuất của hắn lại một lần nữa tràn ngập mọi ngõ ngách trong thế giới tinh thần của hắn, nước mắt ở khóe mi suýt chút nữa tràn ra.
Vương Đông nhẹ nhàng lách người bước ra chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, sau đó đưa tay phải về sau định nắm lấy góc áo của Hoắc Vũ Hạo giật giật vài cái để hắn tỉnh táo lại, ai ngờ lại lầm mục tiêu, vừa hay đụng trúng “chỗ hiểm” của Hoắc Vũ Hạo.
Vương Đông lập tức cừng đờ cả người, sau đó như bị điện giật buông tay ra, gương mặt nháy mắt cũng đỏ bừng. May mà mọi người đều bị Công Tước Bạch Hổ hấp dẫn sự chú ý nên không ai trông thấy vẻ mặt này của hắn.
Dù đúng hay sai, một cái túm kia đã thành công giúp Hoắc Vũ Hạo tỉnh táo lại, đơn giản thôi, chỗ bị tập kích quá mức đặc biệt khiến hắn vốn bị cảm xúc chi phối muốn rơi nước mắt liền giật mình rùng mình một cái.
– Ngươi làm gì đấy.
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói:
Vương Đông cố làm như không có gì:
– Giúp ngươi tỉnh táo.
– Vậy mai mốt ta giúp ngươi tỉnh táo cũng sẽ túm chỗ đó của ngươi.
– Cút…
Rốt cuộc hắn cũng có thể bình tĩnh trở lại, may mà hắn và Vương Đông đứng ở sau cùng nên không bị người khác chú ý.
Lúc này Đái Thược Hành đã đứng dậy đi đến trước mặt Đái Hạo nói nhỏ vài câu, Công Tước Bạch Hổ liền tiến nhanh về trước mỉm cười nói:
– Hoan nghênh Vương Ngôn lão sư và các học viên thiên tài của học viện Sử Lai Khắc.
Home » Story » đấu la đại lục ii (tuyệt thế đường môn) » Chương 148: Công Tước Bạch Hổ (Thượng+Trung)