Tôi gật đầu, “ừm” một tiếng, cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao tôi cũng cần khoảng thời gian yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.
Chỉ là trong khoảnh khắc Lý Phi xoay người rời đi, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng gọi anh ta “Mà nè, Lý Phi”.
Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nghi hoặc hỏi “Cậu còn cần thêm gì nữa sao?”
“À, tôi muốn hỏi anh, ngoài giấc mơ gặp phải nữ quỷ, anh… Anh còn mơ thấy một hồn phách nam nhân nào hay không?”
Tôi thấp giọng, cẩn thận lên tiếng.
Lý Phi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra chút suy tư, sau một hồi nghĩ ngợi, anh ta dứt khoát lắc đầu, đáp “Không có, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa từng mơ thấy hồn phách nam nhân nào”.
Ngưng lại một chút, anh ta chợt nói “Bộ có chuyện gì hả?”
Tôi cười cười, trả lời “Không có gì hết”.
Nghe thấy câu trả lời này của tôi, Lý Phi cũng không biểu cảm gì, ngoài việc nhún nhẹ vai một cái, rồi bước ra khỏi phòng.
Tiếng bước chân của anh ta chầm chậm tan biến dần, để lại một mình tôi với đống nghi vấn, không thể tìm ra một lời giải thích nào thỏa đáng. Những giấc mộng kỳ quái và hồn phách nam nhân kia, liệu rằng đang muốn gợi ý cho tôi về thân phận thật sự của nữ quỷ tân nương hay không?
Tôi vô thức ngồi xuống giường, không biết đã ngẫm nghĩ bao lâu, cho tới lúc ở bên ngoài truyền tới chân, khiến cho tôi giựt mình chú ý.
“Cậu chủ biểu con đem thức ăn tới cho pháp sư dùng”.
Thằng Hiếu tay cầm theo mân cơm, dáng vẻ có chút sợ sệt, nhìn nhìn tôi mà thưa bẩm.
“Cứ để lên bàn đi”.
Tôi không nhanh không chậm đáp lời.
Cậu ta “dạ dạ” vài tiếng, rồi cẩn thận đặt từng món lên trên bàn, cuối cùng khom người định bước ra bên ngoài.
Tôi bất chợt cảm thấy, nếu như không thể tìm ra manh mối từ chính Lý Phi, không bằng hỏi thử người làm trong nhà họ Lý, biết đâu có thể giải thích bí ẩn của mọi chuyện.
“Khoan đi đã”.
Thằng Hiếu nghe tôi gọi, liền ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói “Pháp sư, ngài muốn dùng thêm gì, cứ việc căn dặn”
Tôi cố gắng mỉm cười thân thiện nhất, nhằm khiến cho cậu ta bớt căng thẳng, khe khẽ lên tiếng “Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài điều về nhà họ Lý này thôi”.
“Là… Là chuyện gì ạ? Ngài cứ hỏi”.
Đợi cho cậu ta nói xong, tôi liền thận trọng mở lời “Trước khi cậu chủ nhà cậu bị bệnh lạ, thì trong nhà họ Lý có xảy ra hiện tượng gì khác thường không? “
Thằng Hiếu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp đáp “Mọi thứ rất bình thường, ngoại trừ xung quanh căn phòng của cậu chủ có vẻ lạnh lẽo hơn những nơi khác”.
“Phòng của Lý Phi sao?”
Tôi nghi hoặc, nhìn chằm chằm cậu ta mà hỏi.
Cậu ta thành thật gật đầu, thấp giọng trả lời “Dạ, đúng là như vậy, lúc đó mọi người trong nhà họ Lý còn tưởng rằng, do bên trong đã lâu không có người ở, cho nên âm thịnh dương suy, lãnh lẽo cũng chẳng có gì lạ”.