Rõ ràng trước đó luôn ngóng trông có thể rời khỏi Bắc Thần Diêu Quang, nay đã thật sự ly khai lại có cảm giác không nói nên lời, Dạ Vị Ương thở dài một hơi, hắn không nên tiếp tục nhớ đến Bắc Thần Diêu Quang.
Thân thể càng ngày càng nóng, giống như lần đầu, trong cơ thể phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt, Dạ Vị Ương khó chịu vội vàng rúc sâu vào ngực Lưu Bá Hề, ở tầm mắt thân thiết của đối phương mà dần biến lớn.
Lông mao tuyết bạch tựa như nhung hoa dần tiêu thất, tứ chi thuộc về nhân loại chậm rãi giãn ra, lúc này hết thảy phát sinh ngay trước mắt Lưu Bá Hề, cho dù Đại tướng quân kiến thức sâu rộng cũng khó tránh khỏi kinh hãi, đến mức khi Dạ Vị Ương đã biến thành bộ dáng nửa người nửa yêu, hắn vẫn ở trên thân Dạ Vị Ương niết qua niết lại, sợ người trước mắt là giả.
“Đừng niết, ta lạnh quá.” Đã không còn bộ lông dày bao bọc, thân thể ngay lập tức cảm nhận sự rét lạnh, Dạ Vị Ương cuộn thân mình nhích sát vào Lưu Bá Hề.
Lưu Bá Hề không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm quần áo giúp Dạ Vị Ương mặc vào.
Chuyện cho tới bây giờ cũng chẳng còn gì để giấu diếm, Dạ Vị Ương đem tất cả sự tình nói ra, hắn là sau khi “Dạ Vị Ương” bị ném xuống huyền nhai mới đến thế giới này, rồi có thân phận như hiện tại.
Còn về vì sao biến thành hồ ly chính hắn cũng không rõ ràng lắm, những chuyện cần nói hắn đều nói hết, từ bị Kiến An công chúa đẩy xuống sông tỉnh lại biến thành hồ ly, dưới tình huống ngẫu nhiên bị Bắc Thần Diêu Quang bắt vào trong cung, sau đó lại ngẫu nhiên uống rượu trở thành bộ dáng nửa người nửa yêu.
Về phần Lưu Bá Hề có tin hay không, sự tình đó Dạ Vị Ương không thể thao túng.
Nhưng hắn vẫn hy vọng Lưu Bá Hề tin hắn, nếu từ trong ánh mắt ái nhân nhìn thấy thần sắc hoài nghi cùng sợ hãi, Dạ Vị Ương có lẽ khó mà chấp nhận được.
May mắn, Lưu Bá Hề chưa bao giờ là người như thế.
…
…
“Ta tin ngươi, dù ngươi là Dạ Vị Ương hay tiểu hồ ly, ngươi cũng là của ta.”
Kiên định trong mắt Lưu Bá Hề khiến chút khẩn trương trong lòng Dạ Vị Ương nhất thời tiêu tán, hắn thở dài tựa vào lồng ngực Đại tướng quân, chính là thích để cho nam nhân này ôm hắn như vậy, an an ổn ổn.
“Trước khi đẩy ta xuống sông Kiến An đã nói với ta một việc.”
“Biết ngươi không phải Dạ Vị Ương nguyên bản, ta ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.” Ngừng lại một chút, Lưu Bá Hề hỏi: “Vị Ương, ngươi thất vọng về ta sao? Ta không hề thập toàn thập mỹ như ngươi đã tưởng tượng, trái lại, ta lúc trước có giấu diếm chuyện của ngươi.”
Dạ Vị Ương lắc đầu, hắn không phải kẻ khờ dại chẳng biết âu lo, chính là tương phản, bởi vì từng sống trong xã hội hiện đại tư tẫn (tư tưởng, kiến thức) phát triển, hiểu rõ lịch sử, hắn biết người ở địa vị cao làm sao có thể thập toàn thập mỹ, càng không đơn giản như những gì sử sách đã viết.
Tại thế giới luôn đầy rẫy chiến loạn này, bản thân ở vào vị trí nhất định, tuyệt đối không thể có tâm tính lòng dạ đàn bà, nếu không sẽ hại người hại mình còn hại cả quốc gia.
Mọi người vẫn thường nói “người trong giang hồ, thân bất do kỷ, người trong triều đình, càng thêm thân bất do kỷ”.
Ai chẳng muốn làm người thuần thuần túy túy không có nửa điểm ác niệm, thế nhưng thói đời phức tạp, trên thế gian này không phải mỗi một người đều là người tốt, nếu như thượng vị giả quốc gia quá mức nhân từ, chỉ tạo cơ hội cho quốc gia khác, biến con dân chính mình trở thành cá nằm trên thớt mặc người chém giết.
Đối với chuyện hợp mưu của Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương chỉ là nghe qua để biết về quá khứ.
“Ngươi nói ngươi ở trong mộng mơ thấy bản thân có chín cái đuôi, vậy cuối cùng sẽ trở thành giống như trong mộng đi.”
Lưu Bá Hề nhẹ nhàng vuốt ve ba cái đuôi của nam nhân, cười nói: “Ta hiện tại thế nhưng lo lắng, lo lắng người về sau biến thành hồ tiên thông thiên sẽ một đi không trở lại, bỏ lại ta một mình ở nhân gian sống không bằng chết.”
“Ta đây có thể đi nơi nào a, cho dù trên trời thật sự có thiên cung ta cũng chỉ thích ở lại nhân gian, hảo ăn hảo uống hảo ngoạn, còn có ngươi giúp ta làm ấm giường.”
Dứt lời đuôi liền vẫy lên, tiểu bộ dáng đắc ý kia miễn bàn có bao nhiêu câu nhân.
Nếu không phải đêm qua vừa mới ăn mỹ vị thịt hồ ly, Lưu Bá Hề đã sớm đem Dạ Vị Ương áp đảo một phen.
Tiếu dung trên mặt không đổi, vì muốn để Dạ Vị Ương bớt phiền, Lưu Bá Hề trong lòng lo lắng là thật, nhưng ở trước mặt nam nhân lo lắng ấy cũng sẽ đột nhiên tiêu thất.
Hắn đã từng đánh mất nam nhân này một lần, đã từng tuyệt vọng cùng khủng hoảng khi ở trong dòng nước lạnh giá không tìm ra nửa điểm tung tích Dạ Vị Ương, nếu phải nếm trải khổ sở đó lần nữa, hắn không biết mình có thể chống đỡ được hay không.
Cho dù vì trách nhiệm trên vai mà sống, nhưng đó sẽ là sống không bằng chết.
Trong vài ngày ngắn ngủi, Lưu Bá Hề đã bị quá nhiều chấn động, đầu tiên là kinh hỉ khi tìm được Dạ Vị Ương, rồi sau đó vì nam nhân không thể nhìn không thể nghe không thể nói mà vạn phần lo lắng, lúc này vừa biến thành hồ ly vừa biến thành người, làm cho trái tim hắn hoang mang rối bời.
Nhưng bất luận nam nhân là người hay yêu, hắn thương chính là thương.
Nam nhân trong ngực hắn, trên thế gian trừ bỏ sư phụ chính là người đối với hắn tốt nhất, vừa nhớ tới trước đó Dạ Vị Ương vì cứu hắn mà hút độc huyết, tâm Lưu Bá Hề lại đau lên.
Đời này kiếp này, gặp được một người như vậy, là phúc khí của hắn.
“Quay về Thiên quốc chúng ta tạm thời không vào cung, bộ dáng ngươi hiện tại không tiện xuất hiện trong cung, hơn nữa Bắc Thần Diêu Quang đã phái người khắp nơi điều tra, nếu ngươi sơ ý để lộ tin tức chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta đi Ngọc Hành sơn tìm sư phụ, nói không chừng sẽ biết được chút gì đó.” Lưu Bá Hề nói.
Dạ Vị Ương gật đầu, trở lại Thiên quốc dĩ nhiên làm cho người ta an tâm nhưng hắn không thể lấy bộ dáng hiện tại trở về phủ đệ, Ngọc Hành sơn là nơi đến tốt nhất.
“Đúng rồi, trước kia thời điểm biến thành hồ ly ở Bắc Thần quốc ta nghe được một chuyện.” Dạ Vị Ương chợt nhớ ra, hắn cẩn cẩn dực dực thấp giọng nói: “Sư phụ cùng phụ thân Bắc Thần Diêu Quang có phải hay không là…”
“Đúng vậy.” Lưu Bá Hề thẳng thắn nói, “Người bên ngoài đều cho rằng bọn họ là địch nhân lớn nhất của nhau, năm đó Bắc Thần Dận dẫn binh chinh chiến khắp nơi, khi ấy đã coi Thiên quốc là mối đại họa ngầm, nào ai biết hai người trong trận đánh kia đã nảy sinh tình cảm.”
Lưu Bá Hề không khỏi thở dài: “Ta tuy rằng không biết lúc đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chính là cũng nghe sư phụ đề cập qua, hắn nói hắn và người nọ tương kiến nhưng hữu duyên vô phận, sư phụ bởi vì cùng địch nhân có tình cảm tự giác thẹn với Thiên quốc, hơn nữa đối với việc Bắc Thần Dận hồi quốc thành hôn tâm sinh khúc mắc, nhất thời nản lòng thoái chí liền đi Ngọc Hành sơn để tóc tu hành, mà Bắc Thần Dận niệm phân tình ấy với sư phụ mà trong thời gian chấp chính chưa từng dồn ép Thiên quốc.”
Hết chương thứ hai mươi mốt