“Vậy hoàng thượng ngươi cứ từ từ chờ đi ha.”
Ngươi thích là chuyện của ngươi, ta không tiếp thu là chuyện của ta, nếu thật sự có một ngày hắn yêu thích Tịch Thiên Thương, vậy ngày đó hắn chắc chắn cũng điên rồi.
“Ha ——— hảo, trẫm chờ, trẫm từ trước đến nay là một người rất có kiên nhẫn.” Buông chén trà còn phân nửa xuống, Tịch Thiên Thương kéo vạt áo đứng lên, nói: “Trẫm đã nhiều ngày bận tối mặt tối mũi, những vẫn dành thời gian đến thăm ái khanh, ngươi không cảm động sao?”
“Vi thần cảm động đến độ sắp ói ra, hoàng thượng ngươi nhanh đi đi a!” Dạ Vị Ương một trận ác hàn, hắn trước kia vì sao không phát hiện da mặt Tịch Thiên Thương dày đến nổi ngay cả tường thành cũng mặc cảm.
Không đem Dạ Vị Ương chọc điên Tịch Thiên Thương quả thực không dừng tay: “Sách! Bất quá chỉ mới ngủ một lần, ái khanh chẳng lẽ đã có? Kia ái khanh cần phải hảo hảo bảo trọng thân thể, ngàn vạn lần không cần tổn thương thai khí.”
“Hoàng thượng nhanh đến thái y viện khám đi, ta xem ngươi bệnh không nhẹ đâu.” Sắp bị tức chết, Dạ Vị Ương xoay lưng quyết tâm không để ý tên hoàng đế thần kinh này nữa.
“Trẫm đi nha, ái khanh không cần tiễn.” Tịch Thiên Thương tựa hồ cười khẽ vài tiếng.
“Mau cút, ai muốn tiễn ngươi!” Dạ Vị Ương kéo chăn che đầu, chợt như nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ ngồi dậy, hành động này làm cho Tịch Thiên Thương vừa đi tới cửa ngừng lại.
“Như thế nào, ái khanh luyến tiếc trẫm ly khai? Tiểu Ương tử ngươi chỉ cần nói một tiếng, trẫm hôm nay liền ở lại làm ấm giường cho ngươi.”
Ấm cái đầu ngươi!
Dạ Vị Ương nhìn về phía Tịch Thiên Thương, hơi nheo lại ánh mắt, giọng điệu mang theo vài phần nghi vấn, thật cẩn thận nói: “Hoàng thượng, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Khó có được Dạ Vị Ương chủ động hỏi chuyện mình, Tịch Thiên Thương thập phần dứt khoát trả lời: “Ngươi hỏi ta cái gì, ta nói cho ngươi cái đó.”
“Sinh thần Đại tướng quân là ngày nào?” Dạ Vị Ương không khách khí hỏi.
“…” Một trận vô ngôn, Tịch Thiên Thương xoay người muốn đi, Dạ Vị Ương ở phía sau không nóng không lạnh hừ nhẹ một tiếng: “Đồ lừa đảo.”
Dưới chân hơi dùng sức, Tịch Thiên Thương cắn chặt răng, từ trong răng nanh nghẹn ra hai chữ: “Hôm nay!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng ly khai.
Không đợi Tịch Thiên Thương đi xa, chợt nghe Dạ Vị Ương trong phòng lớn tiếng hô: “Người tới a, ta muốn đứng lên, giúp ta lấy bộ y phục sạch sẽ đến đây!”
Thường Thiếu Điển vẫn ở trong sân thấy Tịch Thiên Thương gương mặt thối thối đi ra, vội vàng chạy tới: “Hoàng thượng, hồi cung?”
Thấy gương mặt Tịch Thiên Thương khó coi như vậy, Thường Thiếu Điển âm thầm thay Dạ Vị Ương lo lắng, hắn vừa rồi ở bên ngoài nghe được thanh âm Dạ Vị Ương mắng Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương cư nhiên dám mắng hoàng thượng, đây là tội mất đầu.
Thật sâu thở ra một hơi, Tịch Thiên Thương thả chậm cước bộ, mắt nhìn Thường Thiếu Điển bên cạnh: “Trẫm về trước, ngươi ở lại xem Vị Ương, hôm nay đông hàn giá lạnh, sai người hầm cho hắn chút đồ bổ.”
“A… Vâng!” Nhìn Tịch Thiên Thương đã đi xa, Thường Thiếu Điển mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, hắn không phải nghe lầm rồi chứ, hoàng thượng thật giống như Dạ đại nhân sinh bệnh rồi vậy, bằng không như thế nào đột nhiên thay đổi thành người khác, bị thần tử mắng không tức giận coi như xong, còn đặc biệt phân phó hắn cấp Dạ Vị Ương chuẩn bị thuốc bổ.
Thời điểm Thường Thiếu Điển chạy đi tìm Dạ Vị Ương chỉ thấy người nọ đang ngồi trên giường bị đám hạ nhân vây quanh, vừa rửa mặt vừa thay quần áo.
“Dạ đại nhân đây là muốn xuất môn sao?”
Đem khăn mặt đưa cho hạ nhân bên cạnh, Dạ Vị Ương vươn tay nhượng người giúp hắn mặc y phục mới tinh vào, nhìn thấy Thường Thiếu Điển híp mắt cười, nói: “Thiếu Điển tới rất đúng lúc, ta có chuyện mới hỏi ngươi.”
“Dạ đại nhân thỉnh giảng.”
âSinh thần Äại tưá»ng quân có phải là ngà y hôm nay?â Dạ VỠƯơng không quá tin tưá»ng lá»i nói Tá»ch Thiên Thương, quyết Äá»nh há»i lại Thưá»ng Thiếu Äiá»n Äá» chắc chắn hÆ¡n.
Thưá»ng Thiếu Äiá»n cau mà y lắc Äầu, há» thẹn nói: âNà y⦠Vi thần không biết sinh thần Äại tưá»ng quân, ngưá»i trong cung biết sinh thần Äại tưá»ng quân Äại khái chá» có hoà ng thượng.â
Dạ VỠƯơng âm thầm cảm thấy may mắn, hoà n hảo vừa rá»i há»i tên hoà ng Äế thần kinh kia, mặc ká» tên Äó nói có phải là tháºt hay không, dù sao hôm nay hắn cÅ©ng muá»n Äi gặp Lưu Bá Há».
âDạ Äại nhân muá»n Äi tìm Äại tưá»ng quân?â Thưá»ng Thiếu Äiá»n nhá» giá»ng há»i.
Dạ VỠƯơng gáºt Äầu, nhìn Thưá»ng Thiếu Äiá»n nói: âTa má»t lát sẽ Äi ra ngoà i, ngươi có chuyá»n gì ngà y khác Äến tìm ta, ta không biết khi nà o sẽ trá» vá».â
Sau khi Dạ VỠƯơng phân phó xong chuyá»n cá»§a mình, Thưá»ng Thiếu Äiá»n quay lại trong viá»n ngá»c lÄng má»t há»i, hoà ng thượng chân trưá»c vừa Äi như thế nà o Dạ VỠƯơng chân sau Äã Äi tìm Äại tưá»ng quân?
Äại tưá»ng quân, Dạ VỠƯơng, Hoà ng thượngâ¦
Thưá»ng Thiếu Äiá»n nhá»n không ÄÆ°á»£c sợ run cả ngưá»i không dám tái suy nghÄ© nữa, tháºt sá»± hảo há»n loạn, quan há» hảo phức tạpâ¦
Hết chương thứ sáu mươi sáu