“Cố thử cái gì?”. Lạc Ly ngẩn ra.
“có con a”. Mục Trần nghiêm trang nói.
vậy mà khi hắn vừa nói xong, cô gái trong lồng ngực đột nhiên đỏ bừng mặt, giống như bị lửa đốt.
soạt!
Ngay sau đó, khủy tay của Lạc Ly hung hăng đánh lên bụng Mục Trần, Mục Trần nhất thời hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt tuấn giật dường như hơt chút méo mó.
“Để cho ngươi đùa bỡn lưu mạnh!”. Lạc Ly đỏ mặt, giận Mục Trần một cái
Nàng từ nhỏ đến lớn, ở lạc thần tộc chính là hoàng nữ, sau đó càng lả trở thành thái linh cổ tộc thánh nữ, người khác nói chuyện với nàng đều là khiếp sợ dung nhan cùng khí chất của nàng, biểu hiện tao nhã lễ độ, không dám có chút mạo phạm.
Cho nên đối mặt với tên Mục Trần hành vi có chút lưu manh kia, nàng lập tức có chút không chịu nổi.
Bị hung hăng cho một trỏ, Mục Trần vẻ mặt đau khổ, oan ức nói: “Đùa bỡn với lão bà của mình cũng không được?”
Lạc Ly liếc hắn một cái, chợt khẽ cười nói: “Chờ lúc nào ngươi tới lạc thần tộc cầu hôn rồi hãy nói”
Mục Trần xoa xoa bụng, gương mặt buồn bực, sau đó nằm trên đất, hai mắt thất thần nhìn bầu trời.
Nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp đáng thương của hắn, mặc dù biết là hắn đang diễn, nhưng Lạc Ly vẫn không nhịn được có chút mỉm cười, sau đó lạl có chút hơi đau lòng.
vì thế, sóng mắt nàng lưu chuyển, chợt cúi đầu, đôi môi đỏ thắm mọng nước xẹt qua đôi môi Mục Trần.
cảm giác mềm mại tươi mát trong nháy mắt khiến Mục Trần sửng sốt lúc lâu, sau đó lè lưỡi tham lam liếm một cái, sau đó ánh mắt hừng hực nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Lạc Ly.
Nhưng mà đối với ánh mắt tham lam của hắn, Lạc Ly cũng coi như không thấy, vén lên mái tóc dài đang rủ xuống,ưu nhã ngồi bên cạnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Lạc Ly, Mục Trần chợt nờ nụ cười, dục hỏa trong mắt dần tắt, thay vào đó là sự tĩnh lặng.
hắn co người, đem đầu đặt ở đôi chân ngọc thon dài của Lạc Ly, hai mắt khép hờ, lẩm bẩm nói: “Kể từ sau khi ngươi rời khỏi bắc thương linh viện, ta vẫn luôn mong đợi thời khắc này”
Thân thể mềm mại của Lạc Ly khẽ run, cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật kia, mặc dù vẫn tràn đầy nhuệ khí, thế nhưng đôi mắt khép hờ, lại lộ ra một tia mỏi mệt mà người thường khó có thể phát hiện.
Cái này khiến sống mũi Lạc Ly hơi cay cay, Mục Trần hiện giờ đã là cường giả đỉnh phong chân chính của đại thiên thế giới này, thanh danh hiển hách, vạn người kính sợ, vậy mà cũng không ai biết, dưới những thành tựu này, hắn đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng.
Nàng vẫn còn nhớ, năm đó ở Bắc Thương Linh viện, khi lạc thiên thần mang nàng đi, ánh mắt người thiếu niên đó nhìn thân ảnh nàng rời đi, chất chứa bao nhiêu cô đơn cùng tịch mịch…
khi đó, thiếu niên hắn hướng về phía nàng nói, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ trở thành cái thế cường giả, như vậy, cũng sẽ không còn ai có thể mang nàng rời khỏi hắn…
chỉ là con đường kia, tràn đầy chông gai, gian nan trắc trở.
Nàng thích Mục Trần, là bởi vì thiếu niên từng gặp trong linh lộ đó, luôn mang theo nụ cười tự tin, có thể lây sang cả nàng, khiến cho nàng sinh ra lòng tin vô hạn mà đối mặt với mọi gian khó.
Cho nên nàng luôn luôn lo lắng trên con đường truy cầu cái thế cường giả kia, Mục Trần sẽ đánh mất nụ cười tự tin sáng lạn, trở nên vết thương chồng chất, không như lúc trước.
Nhưng may là điều ấy cũng không xảy ra.
Lạc Ly đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mục Trần, miệng nở nụ cười khẽ, xinh đẹp khiến thiên địa thất sắc.
“Mục Trần, ngươi biết chuyện khiến ta hạnh phúc nhất là gì không? Không phải là cứu vớt lạc thần tộc, cũng không phải là trờ thành thánh nữ Thái Linh cổ tộc, mà là…năm đó trong linh lộ, gặp được ngươi”
Lúc này trời cao đất xa, gió nhẹ phất qua đỉnh núi, bên tai có thanh âm êm ái của cô gái kia truyền tới, cũng khiến cho nội tâm Mục Trần như bị cái gì đó hung hăng đánh trúng, một cỗ tình cảm dâng trào khắp cơ thể.
Mục Trần mở mắt, nhìn dung nhan tinh xảo đáng yêu kia, sau đó nhìn về phía vô số thân ảnh non nớt quanh dòng sông linh lực, chợt cười một tiếng.
Bên cạnh hắn có nhiều điều tốt đẹp như vậy, hơn nữa đáng giá cho hắn bảo vệ.
Cho nên, hắn làm sao có thể để cho những thứ này bị phá hủy, cho dù kẻ địch có là ngoại vực tà tộc đáng sợ kia đi nữa…
Mục Trần hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía Lạc Ly, nói: “Lạc Ly, đại thiên minh ước, nếu yên ổn vượt qua, vậy hãy gả cho ta đi”
Nhìn nụ cười trên mặt Mục Trần, Lạc Ly khẽ cắn môi, sau đó khuôn mặt đỏ ửng khẽ gật một cái, mái tóc bạch kim dưới ánh mặt trời, lấp lánh khuynh thành như hào quang.
“Được!”
***
Dịch bởi zero