Nếu Mục Trần không thể nắm giữ vạn cổ bất hủ thân, vậy hắn lại có thêm một cái cớ để bắt Mục Trần bỏ lại vạn cổ bất hủ thân.
“Ngươi thử thì biết. Hai mắt Mục Trần híp lại, nói.
“Tất nhiên là muốn thử!”
Ma ha thiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn, hai tay khép lại, mà 2 bàn tay khổng lồ của ma ha vô lượng thân cũng đột nhiên khép lại, sau đó chậm rãi kéo ra.
Ánh sáng hắc bạch giống như điện quang trong lòng bàn tay, một chuôi hắc bạch cự mâu chừng ngàn trượng, chậm rãi ngưng luyện ra trong lòng bàn tay ma ha vô lượng thân.
“Ma ha thiên mâu!”
Ma ha thiên ánh mắt lạnh như băng, quát to một tiếng, hắc bạch cự mâu phóng lên cao, soạt một tiếng biến mất không thấy, mà tới khi nó xuất hiện trở lại, đã là ở bầu trời trên đầu Mục Trần, hắc bạch cự mâu mang theo sức phá hủy không gì sánh nổi, từ trên trời giáng xuống.
Tiếng xé gió sắc bén vang lên khắp vạn dặm.
Đối mặt với đạo thế công này của ma ha thiên, ngay cả thanh diên tịnh, phù đồ huyền cũng không nhịn được, có chút biến sắc, thế công như vậy, cho dù là bọn họ cũng phải dốc sức nghênh tiếp.
“Ma ha thiên này động sát ý rồi”. Thái Minh lão tổ sắc mặt cũng ngưng trọng, hướng về phía lạc ly bẽn cạnh đang chăm chủ theo dõi cuộc chiến, nói: “Nếu tiểu tình lang kia của ngươi không cách nào nắm giữ được Vạn cổ bất hủ thân,một khi bị đánh trúng, cho dù hắn có thánh phẩm thân thể cũng hẳn phải chết không nghi ngờ”
Con ngươi trong suốt như lưu ly của Lạc ly ngưng mắt nhìn thân ảnh cao ráo quen thuộc, sắc mặt hắn tuy rằng cũng ngưng trọng, nhưng lại cũng không có vẻ gì kinh hoảng, lúc này tâm trạng hơi căng thẳng của nàng mới thả lòng một chút, nhìn bộ dáng này, Mục Trần hẳn lả đã có thủ đoạn.
ù ù!
Dưới vô số ánh mắt ngưng trọng, hắc bạch cự mâu gào thét xuống, vài hơi thờ sau, đã ở ngay phía trên Mục Trần, mà ngay thời điểm 2 bên sắp va chạm, 2 mắt Mục Trần lúc này lại hơi nhắm lại.
Cùng lúc đó, một đạo kim quang cổ xưa từ trong cơ thể hắn tản ra, trong kim quang, một thân ảnh chừng mấy trượng xuất hiện, sau đó vọt ra, giơ nắm đấm, cứng rắn đối chọi với hắc bạch cự mâu từ trên trời giáng xuống.
Đang!
Tiếng kim loại va chạm, vang dội thiên địa.
Tất cả mọi người nhìn về nơi va chạm, tiếp sau đó, con ngươi chợt co lại, chỉ thấy bên dưới hắc bạch cự mâu, dường như có một thân ảnh lưu ly, so với nó chỉ bé như con kiến…
Thế mà, chênh lệch hình thể dù to lớn như vậy, nhưng thân ảnh như con kiến kia vẫn không chút lay động, duy trì tư thế đánh quyền ra, mà về phần hắc bạch cự mâu thì lại có vết nứt từ mũi mâu nhanh chóng lan ra…
Bành!
Thanh âm trầm muộn vang lên, hắc bạch cự mâu theo đó nổ tung, hóa thành đốm sắc hắc bạch đầy trời.
mà dưới đốm sáng bay đầy trời, một quang ảnh chừng mấy trượng từ từ rơi xuống, trôi lơ lửng sau lưng Mục Trần, quanh thân nó có ánh sáng cổ xưa thần bí, khiến nó tản ra khí tức bất hủ.
Toàn bộ thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt chăm chú nhìn về thân ảnh thần bí kia, trong mắt tràn đầy sự nóng bỏng cùng ước ao…
lúc trước, từ trên linh lực quang kính, bọn họ cũng đã nhìn thấy thân ảnh này, nhưng chỉ khi nó xuất hiện tận mắt, bọn họ mới có thể cảm nhận được sự rung động đó.
Bởi vì, đây chính là Vạn cổ bất hủ thân trong truyền thuyết a!
Một trong những chí tôn pháp thân cường đại nhất đại thiên thế giới!
Tòa nguyên thủy pháp thân trong truyền thuyết này, rốt cục hôm nay, một lần nữa hiển lộ hình dáng.
Vô số cường giả âm thầm thở dài, trong lòng không biết nói sao cho phải, đối mặt với chí tôn pháp thân như vạn cổ bất hủ thân, bọn họ tự nhiên cũng thèm muốn chiếm làm của riêng, cho nên nếu Mục Trần không thể nắm giữ được, đối với bọn họ mà nói, cũng là có chút an ủi trong lòng, bởi vì ít nhất cũng nói rõ, bọn họ còn có thể có chút cơ hội…
Nhưng tiếc là,lúc này, thản ảnh xuất hiện sau lưng Mục Trần, cũng phá vỡ tất cả hy vọng cùng thèm muốn sâu trong nội tâm bọn họ…
Dĩ nhiên, bọn họ cũng chỉ cảm thấy một chút thất vọng, còn về phần Ma Ha thiên, Ma ha u cùng đông đảo trưởng lão ma ha cổ tộc, thì sắc mặt lại cực kỳ nặng nề, đặc biệt là cường giả, hai tay đều không nhịn được mà siết chặt, không khí trong bàn tay đều bị bóp vỡ.
Mục Trần mở mắt, nhìn Ma Ha Thiên sắc mặt âm trầm nơi xa xa, cười như không cười, nói: “cái kết quả này, Ma Ha tộc trường hài lòng chứ?”
Trong mắt ma ha thiên hiện lên tức giận, tình cảnh trước mắt cũng đã nói rõ, Vạn cổ bất hủ thân này đã nhận Mục Trần làm chủ, điều này cũng khiến hắn cảm thấy cực kỳ tức giận, có một cảm giác như bị vạn cổ bất hủ thân phản bội.
Hắn trước giờ đều cho rằng, ma ha cổ tộc bọn họ bảo quản vạn cổ bất hủ thân mấy vạn năm, công lao cực lớn, tân chủ nhân của vạn cổ bất hủ thân, đáng lẽ ra phải là người ma ha cổ tộc bọn họ.
“Ngươi cũng đừng quá đắc ý, hôm nay Vạn cổ bất hủ thân này, ngươi cũng không thể mang đi khỏi ma ha cổ tộc ta được”. Ma ha thiên giọng nói lạnh lẽo.
Mục Trần nghe vậy, trong mắt cũng thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, Ma ha thiên này hùng hổ ép người, cố ý muốn đoạt đi vạn cổ bất hủ thân, cũng khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Đã như vậy…”
Mục Trần mí mắt hơi cụp, một cỗ sát ý kinh người từ trong cơ thể hắn tản ra, mà sau lưng, thân ảnh bao trùm trong ánh sáng thần bí kia, dường như cũng ngẩng đầu lên, đưa mắt hướng về phía ma ha thiên nơi xa.
“Như vậy, đạo thần thông đầu tiên của vạn cổ bất hủ thân sau khi tái hiện thế gian sau mấy vạn nă, để cho ma ha tộc trưởng nếm thử đi…”
Khi thanh ảm Mục Trần vừa dứt, phía sau lưng thân ảnh thần bí chậm rãi bay lên, hai tay nó xoay nhẹ, trong lòng bàn tay có ánh sáng bất hủ nồng nặc bay lên, ánh sáng đó, dường như có thể miễn dịch năm tháng ăn mòn, vạn cổ vĩnh tồn.
Ánh sáng bất hủ hội tụ, dần dần như biến thành một quang cầu lưu ly, trên quang cầu, văn lộ thần bí cổ xưa chảy quanh.
Bàn tay của vạn cổ bất hủ thân vừa giơ, viên quang cầu lưu ly kia phóng lên cao, xa xa bắn về phía ma ha thiên, cùng lúc đó, đôi môi của nó như khẽ động đậy, một thanh ảm cổ xưa vang vọng thiên địa.
“Vạn Cổ…Chân Ấn cầu”
****
Dịch bởi zero