“Thì ra là có chút năng lực, khó trách lại dám càn rỡ như thế!”. Ánh mắt Liễu Bách Hoa cũng ngưng lại, chợt sắc mặt trở nên lạnh lẽo, không hề nương tay, nhất thời trong cơ thể bộc phát ra linh quang sáng chói, lúc này toàn thân của nàng đều cực kỳ rực rỡ, hiển nhiên là đang thúc giục linh thể.
“Linh mạch thần thông – bách hoa sát thần!”
Ngón tay ngọc của Liễu Bách Hoa xa xa điểm xuống phía Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng.
ong!
Trong khoảnh khắc khi ngón tay của Liễu Bách Hoa hạ xuống, tất cả mọi người kinh hãi nhìn thấy, quanh thân Mục Trần chợt có một đóa hoa huyết hồng quỷ dị mọc ra, sau đó cánh hoa bao phủ, trực tiếp nuốt Mục Trần vào trong.
“Hừ, tiểu tử chưa dứt sữa, thật sự cho rằng tiến vào thiên chí tôn thì có thể không cần kiêng kỵ ai sao, linh mạch thần thông của ta cực kỳ quỷ dị, chỉ cần bị nuốt vào trong, cho dù là linh phẩm thiên chí tôn cũng bị dịch hoa hòa tan linh thể!”. Liễu Bách Hoa nhìn Mục Trần bị đóa hoa huyết hồng nuốt, nhất thời cười lạnh một tiếng.
Mấy người mục phong, đường thiên nhi thấy vậy thì rối rít biến sắc, nhưng mà thanh diên tịnh bên cạnh thì thần sắc chỉ lạnh nhạt, vỗ vỗ tay mục phong, ý bảo không cần lo.
Mà các thủ lĩnh của những thế lực khác thì ầm thầm lắc đầu, nhìn tình hình này, xem ra giao thủ giữa hai người, Liễu Bách Hoa kia gian xảo cáo già hơn một chút.
“Hahal”. Trên thủ tọa, Bách Linh Vương càng là cười lớn, sau đó ánh mắt ác độc nhìn đám người mục phong, đường thiên nhi.
“Một đạo linh mạch thần thông do thiên mạch diễn sinh ra mà thôi, nào có lợi hại như ngươi nói….”
Thế mà, trong lúc Bách Linh Vương đang cười lớn, chợt có một tiếng cười từ trong đóa hoa huyết hồng truyền ra, chớp mắt sau đó, mọi người nhìn thấy, bên trong đóa hoa có tử viêm bốc lên, tử viêm thiêu đốt, đóa hoa huyết hồng đủ khiến linh phẩm thiên chí tôn không thể thoát lúc này lại tan chảy với tốc độ kinh người.
Trên bầu trời, Liễu Bách Hoa nhìn cảnh này, rốt cục trong mắt cũng thoáng hiện vẻ khiếp sợ, uy năng của đạo linh mạch thần thông này nàng hiểu rất rõ, thiên chí tôn ngang hàng bị rơi vào trong đó, kể cả thủ đoạn không tầm thường đi nữa thì cũng phải tốn chút sức lực mới có thể đánh vở đóa hoa,thế mà trước mắt, thậm chí giữ chân Mục Trần vài hơi thở cũng không được?
“xem ra không thể nói chuyện được với loại nữ nhân không có não như ngươi…”. Mục Trần ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn Liễu Bách Hoa, nói: “Đã vậy thì dùng quả đấm nói thôi”
Khi thanh âm hắn vừa dứt, Mục Trần một lần nữa há mồm, chớp mắt sau đó, tử viêm hừng hực quét ra, trực tiếp hóa thành một con tử viêm cự long phóng lên cao, mang theo tiếng long ngâm xông về phía Liễu Bách Hoa.
Tử viêm cự long vọt tới, con ngươi Liễu Bách Hoa cũng co rụt lại, sau khi chứng kiến sự bá đạo của tử viêm này, nàng cũng không dám chậm trễ chút nào, lúc này ngọc thủ kết ấn, linh lực mênh mông bộc phát ra, tạo thành nhiều lớp tường hoa do linh lực ngưng tụ thành.
Tường hoa nhìn như huyễn lệ yếu ớt, nhưng bên trong sự yếu ớt đó lại có lực phòng ngự cực kỳ vững chắc, đủ để chịu công kích toàn lực của linh phẩm thiên chí tôn.
Thế mà khi đối diện với tử viêm cự long lại yếu ớt không chịu nổi, viêm long xông thẳng qua, lướt qua đến đâu tường hoa trực tiếp bốc cháy đến đó, tất cả phòng ngự đều bị hủy hoại trong chớp mắt.
Lúc này, rốt cục khuôn mặt của Liễu Bách Hoa cũng hiện vẻ hoảng sợ, đứng trước tử viêm cự long, ngay cả phòng ngự mạnh nhất của nàng cũng không chịu nổi một kích, lúc này, nàng mới hiểu được chênh lệch giữa mình với Mục Trần lớn thế nào.
“Đáng chết, khinh địch rồi. Trước tiên rút lui, chờ trượng phu của ta mang theo bằng hữu của hắn tới, rồi quay lại đối phó tên này!”. Liễu Bách Hoa cắn răng một cái, sau đó thân hình hóa thành linh quang vọt lui, hiền nhiên là muốn tháo chạy.
Việc nàng rút lui cũng lọt vào tầm mắt của đông đảo thủ lĩnh, bọn họ không kìm được mà hít một hơi khí lạnh, không ai ngờ rằng, bách hoa tông chủ này hung hăng xông tới là thế, lại không chịu nỗi hai chiêu dưới tay Mục Trần đã chật vật trở lui.
Nhất thời, những ánh mắt nhìn về phía Mục Trần bắt đầu hiện lên vẻ kính sợ, hiển nhiên thực lực mà hắn thể hiện đã xa xa vượt qua Liễu Bách Hoa.
Mà Bách Linh Vương luôn mồm gào thét trên thủ tọa lúc này cũng ngậm miệng lại, sắc mặt xanh mét.
“Nếu đã tới còn muốn đi sao?”
Mục Trần không để ỷ tới bọn họ, hắn chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn Liễu Bách Hoa đang muốn rút lui, cười lạnh một tiếng, một tay kết ấn, chỉ thấy tử viêm cự long chợt nổ tung ra, hóa thành một tử viêm cự thủ khổng lồ xé rách hư không, một tát đập lên thân thề Liễu Bách Hoa.
uỳnh!
Liễu Bách Hoa như trúng đòn nghiêm trọng rơi xuống, trực tiếp tạo thành một cái hố to giữa cả vùng đất trong tòa thành, vết nứt không ngừng lan ra, còn nàng thì nằm trong đó, cực kỳ chật vật.
ầm!
Có điều, hiển nhiên Mục Trần cũng không định cho Liễu Bách Hoa chút thể diện nào, tử viêm cự thủ nắm chặt thành quyền, mang theo sức mạnh hủy diệt, không chút lưu tình đánh xuống.Một đòn nghiêm trọng như vậy nếu bị đánh trúng, cho dù Liễu Bách Hoa này có là linh phẩm thiên chí tôn thì cũng sẽ bị một quyền nổ nát linh thể.
Tử viêm trọng quyền giáng xuống, sắc mặt Liễu Bách Hoa cũng trở nên trắng bệch, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên nàng cũng không ngờ Mục Trần lại tàn nhẫn như thế.
vù!
dưới vô số ánh mắt hoảng sợ, tử viêm trọng quyền giáng xuống, dường như cả tòa bách linh thành đều rung lên kịch liệt…
bụi mù tràn ngập, tất cả mọi người đều nhìn về phía khu vực kia, trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ Liễu Bách Hoa cứ như vậy bị Mục Trần một quyền đánh chết rồi sao?
Mục Trần cũng nhìn sang, chợt ánh mắt hơi nheo lại.
Bụi mù dần dần tản đi, chỉ thấy bên trong cái hố to đó, tử viêm trọng quyền duy trì tư thế đánh xuống, nhưng phía trên cách Liễu Bách Hoa mấy trượng, xuất hiện một chiếc quy giáp (mai rùa) màu xanh xoay tròn, quy giáp tản ra ánh sáng xanh, bảo vệ lấy Liễu Bách Hoa.
Mục Trần liếc mắt nhìn quy giáp màu xanh kia, sau đó lười biếng duỗi lưng một cái, ánh mắt không chút xao động nhìn về nơi xa, nơi đó, trên bầu trời, có 4 bóng người đứng trên không trung.
Một luồng linh lực uy áp vĩ ngạn kinh khủng không ngừng tản ra từ trên cơ thể họ.
Trong 4 người đó, một nam tử áo xanh diện mục lãnh lệ, ánh mắt hơi có vẻ băng hàn xuyên thủng hư không, trực tiếp nhìn lên người Mục Trần bên trong đại điện, giọng nói như sấm, vang dội thiên địa.
“Các hạ chèn ép vợ con của ta, cũng quá không coi bắc huyền cung ta ra gì đi?”
***
Dịch: zero