Bách Linh Đại Lục nằm ở phía tây bắc của đại thiên thế giới, trên đại thiên thế giới mênh mông vô tận này, đây cũng là một đại lục không quá nổi danh, nếu so sánh với siêu cấp đại lục như thiên la đại lục mà nói thì không nghi ngờ gì chỉ là tiểu vu so với đại vu.
Mà nơi Phù Đồ Cổ Tộc ở – Phù Đồ Đại Lục lại cách Bách Linh Đại Lục cực kỳ xa xôi, vốn là bằng thực lực của Thanh Diên Tịnh, nếu ở bách linh có người cầm linh ấn của nàng rồi bóp vỡ, nàng có thể lần theo dấu vết, trực tiếp xé rách không gian hàng lâm, chỉ có điều, hiển nhiên lả trước đó nàng cũng không chuẩn bị việc này.
Nhưng mà chuyện xuất hành này đối với Thanh Diên Tịnh cũng là quá mức dễ dàng, nàng vốn là thánh phẩm đại tông sư, xây dựng truyền tống linh trận hầu như chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, 3 người Mục Trần căn bản cũng không cần tìm tới một tòa đại lục rồi đi qua truyền tống linh trận của đại lục đó, mà là trực tiếp được Thanh Diên Tịnh bố trí ra một tòa truyền tống linh trận cự ly xa tạm thời, sau đó dựa theo lộ tuyến truyền tống, trực tiếp tới một tòa đại lục khác.
Vì vậy, theo tốc độ này, chỉ ngắn ngủi 10 ngày, bọn họ đã xuyên qua hơn trăm tòa đại lục, đồng thời cũng dần dần tới gần phía tây bắc đại thiên thế giới.
Tốc độ như vậy thật ra đã là tương đối nhanh, nếu đổi là người khác thì chỉ sợ phải mất mấy tháng mới có thể tới nơi.
Trên một vùng biển mênh mông, 4 người Mục Trần đạp nước mà đứng, Thanh Diên Tịnh vung tay, vô số linh ấn ngưng tụ, sau đó một tòa truyền tống linh trận to lớn một lần nữa hình thành.
“Một lần truyền tống này nữa là có thể tới Bách Linh Đại Lục”
Nghe thấy lời của Thanh Diên Tịnh, 3 người Mục Trần đều thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này lên đường không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng kết thúc.
Bốn người đồng thời bước vào truyền tống linh trận, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt, cảm giác xuyên qua không gian không biết kéo dài bao lâu, đám Mục Trần một lần nữa mờ mắt.
Xuất hiện trước mắt là một vùng núi non trùng điệp, hiển nhiên đã ở một tòa đại lục khác.
Thanh Diên Tịnh đưa tay ấn một cái, áp chể dao động không gian xuống, nàng nhìn mảnh thiên địa này, trong con ngươi một lần nữa dâng lên vẻ hoài niệm, sau đó, trong lòng cũng có một sự mong chờ dâng lên.
Cái tên kia không biết hiện giờ thế nào rồi.
“Đi thôi, đi bách linh thành”
Khống chế tình cảm trong lòng, Thanh Diên Tịnh khẽ mỉm cười với 3 người Mục Trần, sau đó vung tay áo,, hóa thành một đạo linh quang phóng lên cao.
“hì hì, rất ít khi thấy dáng vẻ tịnh di vội vã như vậy”. Linh Khê thấy vậy, không khỏi che miệng cười khẽ nói.
“Ta cũng rất muốn xem một chút, Lão gia có thể khiến chủ mẫu khuynh tâm như vậy, sẽ vĩ ngạn oai hùng đến mức nào”. Long Tượng mong chờ nói.
Mục Trần khóe miệng hơi giật giật, mặc dù không quá muốn chê bai lão cha, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chẳng thấy có liên quan gì tới hai từ “oai hùng” cả.
hắn lắc đầu một cái, cũng hóa thành linh quang, nhanh chóng đi theo hai người linh khê.
Bách Linh Thành
Là thành chính của Bách Linh Đại Lục, sự hùng vĩ của bách linh thành tự nhiên là đứng đầu cả đại lục, ở đây nhân khí dồi dào, phồn hoa vô cùng, đặc biệt là hai ngày gần đây, tòa bách linh thành này càng trờ thành tiêu điểm của toàn bộ Bách Linh Đại Lục.
Bởi vì đây chính là ngày “Triều Vương Tế: của Bách Linh Đại Lục.
Nếu đã nói ‘Triều vương tế”, vậy tự nhiên chính là triều bái đế vương, mà nói đến đế vương thì chính là chỉ Bách Linh Chi Chủ, Bách Linh Vương.
Là chúa tể của tòa Bách Linh Đại Lục này, Bách Linh Vương hiền nhiên là tồn tại chí cao vô thượng của Bách Linh Đại Lục, trên Bách Linh Đại Lục, bất kỳ thế lực nào cũng giống như thần tử, triều bái đối với hắn, dâng lên cung phụng.
Cho nên mỗi lần “Triều Vương Tế”, tòa bách linh thành này liền trờ nên cực kỳ náo nhiệt, thế lực khắp nơi ào ạt chạy tới, càng khiến bách linh thành phồn hoa hơn.
Trung tâm bách linh thành, trong Bách Linh Cung.
Hiện giờ trong tòa cung điện xa hoa này, trống rền không ngớt, một khung cảnh ca múa thái bình, mà ở trong đại điện nguy nga nhất kia, thanh âm sôi trào tràn ngập, ở hàng chỗ ngồi phía sau, lãnh tụ các thế lực khắp nơi quỳ ngồi, phía trước có thị nữ xinh đẹp cầm bình ngọc qua lại như hồ điệp, một mảnh náo nhiệt.
Có thể ngồi trong đại điện này đều là lãnh tụ các thế lực khắp nơi, danh tiếng không nhỏ trên Bách Linh Đại Lục, mà ở đây nếu nhìn vào chỗ ngồi là có thể nhận ra địa vị cao thấp.
Những chỗ gần phía trước nhất đều là những thế lực mạnh mẽ, mà lui về phía sau thì ngày càng yếu bớt.
Mà ở một khu vực phía đằng sau của đại điện, ở một vị trí, có mấy người, chỉ có điều là nếu so sánh với những người xung quanh đang tận tình hưởng nhạc thì thần sắc của bọn họ cũng hơi chút đứng ngồi không yên.
Người đứng đầu là một trung niên nam tử dáng người cao ngất, vẻ mặt kiên nghị, tỏ ra có chút khí thế, ngũ quan của hắn dường như có vài phần giống Mục Trần, đây tự nhiên chính là cha Mục Trần, Mục Phong.
Mà lúc này, lông mày hắn cũng hơi nhíu chặt, sau đó trong lòng thở dài một tiếng, nhìn về phía bên cạnh, nơi đó cũng có một cô gái an tĩnh quỳ ngồi, cái tư thế này khiến cho thân thể mềm mại của nàng càng thêm thon dài, mặt mũi kiều tiếu tinh xảo, mặc huyền y, phác họa đường cong tinh tế lả lướt, tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, lộ ra một luồng sức sống thanh xuân động lòng người.
Nàng chỉ ngồi im ở đó, nhưng lại giống như một bức tranh mỹ lệ, hấp dẫn không ít ánh mắt trong đại điện quét tới, dán lẽn thân thể mềm mại lả lướt của nàng.
Nếu Mục Trần ờ đây, thấy nữ tử này, chắc chắn sẽ kinh ngạc, bởi vì nàng chính là Đường Thiên Nhi đã nhiều năm không gặp kể từ khi rời khỏi bắc thương linh viện.
***
Dịch: zero
Cái vụ này 100% là cống nộp gái xinh đây mà, cái thằng Bách Linh Vương này chắc cũng không khác gì chịch hoàng, thôi sau vụ này Bách Linh Đại Lục đổi mịa chủ rồi.