Tâm cảnh dần dần hồi phục, sắc mặc của mục trần cũng dần dần trở nên nghiêm nghị, hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay chợt có bạch quang hiện lên, một khắc sau, một viên hạt châu mượt mà như thủy tinh, to chừng nắm đấm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Trên Viên hạt châu màu trắng này có sương mù nhàn nhạt, bên trong có linh vụ dũng động, loáng thoáng như có hình Bạch Long hiện lên.
“Bạch long linh châu…”
Mục trần ngưng mắt nhìn viên bạch long linh châu này, trong mắt cũng hiện lên một vẻ hoài niệm, viên linh châu này chính là năm đó ở bắc thương đại lục, vị bạch long chí tôn kia đã đề lại, vào lúc đó, mục trần biết, vị bạch long chí tôn này đến từ hạ vị diện, mà bạch long chí tôn lả một trong những người sống sót còn lại của cả vị diện đó.
Khi lấy được bạch long linh châu, cũng từ linh ảnh bạch long chí tôn để lại mà mục trần biết được bí ẩn trong đó, hơn nữa, thời khắc cuối cùng, vị bạch long chí tôn kia còn nói cho hắn biết, nếu có một ngày, Mục trần có thể trợ giúp hắn đánh đuổi ngoại vực tà tộc ở trong vị diện đó, đưa hắn quay về cố hương, thì hắn sẽ tặng cho mục trần một cơ duyên không cách nào tưởng tượng nổi.
Tuy năm đó trong mắt Mục trần, Bạch Long chính là cường giả chí tôn cao không thể với tới, nhưng hiện giờ mà nói, hiển nhiên hắn đã xa xa vượt qua bạch long chí tôn…
Bất quá, Mục trần lại có cảm ứng rõ rệt rằng, có lẽ cơ duyên kia sẽ có trợ giúp không nhỏ đối với thiên chí tôn chi lộ của hắn.
Mục trần tay cầm bạch long linh châu, thúc giục linh lực, nhưng linh châu không hề có chút phản ứng nào, mặc dù hắn có thể mơ hồ cảm giác được sâu trong viên linh châu này còn che giấu một linh ấn rất nhỏ, nhưng nếu hắn mạnh mẽ làm tới thì linh ấn nhỏ yếu kia rất có thể sẽ vỡ vụn.
“xem ra chỉ có thể đi tới vị diện kia mới có thể gọi linh ảnh của bạch long chí tôn ra được…”
Mục trần thấy vậy, không khỏi trầm ngâm tự nói, một lúc lâu sau, hắn khép hờ hai mắt, cảm ứng kĩ càng từng góc nhỏ trong cơ thể, năm đó bạch long chí tôn đã lưu lại một đạo ấn ký trong cơ thể hắn, có nói, chỉ cần tới lúc mục trần đạt tới một cấp độ nhất định, hắn tự nhiên sẽ thúc giục được đạo ấn ký kia, nó sẽ chỉ cho hắn tọa độ tới vị diện đó…
Cảm giác của mục trần len lỏi qua từng góc nhỏ trên cơ thể, ngay cả sâu trong huyết nhục cũng không bỏ qua.
Sự dò xét kĩ càng của hắn kéo dài chừng một nén nhang,sau đó hắn chợt mờ 2 mắt ra, linh lực khởi động, ánh mắt đột nhiên nhìn về mu bàn tay của tay trái.
Chỉ thấy nơi đó, giữa huyết nhục có một tia bạch quang rất nhỏ hiện ra, bạch quang ngưng tụ từng chút một, thấm qua huyết nhục của hắn, cuối cùng biến thành một đường long văn to cỡ ngón tay cái.
Long văn hơi giãy dụa một chút, nhưng sau đó lại nằm yên ắng như vật không có bất kỳ hành động gì chứ đứng nói là chỉ dẫn phương hướng, dáng vẻ an tĩnh đó tựa như đang chờ đợi điều gì.
Hai mắt mục trần híp lại, trầm tư một chút, thấp giọng nói “Đang muốn kiểm tra thực lực của ta sao…”
năm đó, bạch long chí tôn đã từng nói, chỉ khi nào thực lực của hắn đạt tới trình độ nhất định thì đạo ấn ký này mới đưa ra chỉ dẫn cho hắn, nếu không đủ thực lực thì dù có dẫn hắn tới vị diện kia đi chăng nữa, cũng chỉ là tự tìm đường chết.
oanh!
vì vậy, mục trần giậm chân một cái, trong con ngươi, thủy tinh tháp hiện ra, toàn bộ linh lực cuồn cuộn dốc sạch vào trong tháp, một khắc sau, linh lực thủy tinh cuồn cuộn vô tận chảy xuôi bên trong cơ thể Mục trần.
Một cỗ uy áp linh lực vô cùng cường hãn tràn ngập trên thiên địa.
Làm xong bước này, mục trần một tay kết ấn, ánh sáng tử kim sau lưng quét ra, bất hủ kim thân hiện lên, sừng sững giữa thiên địa, tản ra bất hủ uy.
“Đủ chưa?”
Thúc giục thực lực của bản thân đến mức tận cùng, mục trần ngưng mắt nhìn đạo long văn màu trắng trên lòng bàn tay, nếu như vậy mà vẫn không thể nào khởi động long văn này, vậy thì, thiên chí tôn chi lộ của hắn có lẽ phải tìm phương pháp khác vậy, chẳng qua nếu như vậy, không nghi ngờ gì sẽ trì hoãn thêm thời gian của hắn.
Dưới ánh mắt của Mục trần, đạo long văn này vẫn an tĩnh như cũ, bất quá, sự an tĩnh này chỉ kéo dài thêm mấy hơi thở, liền thấy trên long văn nở rộ ra ánh sáng rực rở, mơ hồ như có một tiếng long ngâm tràn đầy sự vui mừng vang lên.
lúc này, Đầu rồng của long văn bắt đầu di chuyển, tựa như la bàn, chỉ sang một phương hướng khác.
“ở hướng đó sao?”
Mục trần vui mừng ngẩng đầu, ở hướng kia hình như là phía tây nam của đại thiên thế giới, chỉ là không biết tòa vị diện của bạch long chí tôn nằm ờ vị diện tiết điểm* nào của phía tây nam (*chỗ tiếp xúc giữa 2 vùng không gian)
Nhưng mà, bất kể tòa vị diện kia xa gần thế nào, ít nhất Mục trần cũng đã có một cái mục tiêu, hắn chỉ cần không quản đường xá, không ngừng chạy tới là được.
Mục trần thu liễm sự vui mừng trong lòng lại, sau đó hắn cúi đầu một lần nữa, nhìn cương vực của Mục phủ, lúc này, ở tổng bộ, có lẽ mấy người mạn đà la, linh khê cùng đang nhìn hắn…
“Chờ ta trờ lại, đến lúc đó, ta sẽ khiến Mục phủ xưng bá toàn thiên la đại lục…”
Mục trần hướng về phương hướng Mục phủ, thấp giọng tự nói, tựa như đang cam kết với bọn họ, tiếp đó, hắn không do dự chút nào nữa, tay áo vưng lên, bất hủ kim thân sau lưng tản đi, mà thân ảnh của hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía tây nam, phóng lên cao.
ở bên ngoài một tòa đại điện của Mục phủ.
Lúc này, mạn đà la, linh khê đều có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn phía tây nam xa xa, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nhau cười một tiếng.
Các nàng tin tưởng, đợi đến lúc Mục trần một lần nữa trở lại Mục phủ, khi đó, cả thiên la đại lục đều sẽ chấn động…