– Thượng cổ Thánh Uyên chinh là một trong những địa điểm xảy ra quyết chiến khốc liệt nhất giữa Đại Thiên Thế Giới cùng ngoại vực tộc, hoàn cảnh tà ác khốc liệt, dù là Đại Viên mãn địa chí tôn,chỉ cần sơ xảy thì đến xương cốt cùng không còn.
Vị hắc bào thiên chí tôn kia cũng thở dài nói:
Đáng tiếc vùng địa vực kia có tính bài xích quá mạnh mẽ, chính là một trong những nơi tiếp giáp giữa đại thiên thế giới cùng ngoại vực tộc, cho nên nếu thiên chí tôn đến gần sẽ dẫn đến thời không loạn lưu, sơ xẩy một cái thì sẽ bị truyền tống vào khu vực của ngoại vực tộc”
Nghe đến đây, hai người cố sư hoàng rùng mình một cái, nếu không may bị đưa đến khu vực của ngoại vực tộc thì dù là thiên chí tôn cũng sẽ bị tiêu hao đến chết, thậm chí vạn nhất Ma Đế của đối phương xuất hiện thì càng không có chút cơ hội sống nào.
– Hiện giờ những thiếu chủ khác trong tộc cũng đang hết sức chuẩn bị tiến vào Thượng cổ Thánh Uyên, rõ ràng mục tiêu của bọn họ cũng là “Bát Bộ Phù Đồ”, mà một khi họ cướp thành công, thì dù là Thiếu Chủ cũng sẽ hoàn toàn bị yếu thế.
Nói đến đây, sắc mặt của hắc bào thiên chí tôn đã rất ngưng trọng, rõ ràng hậu quả như thế là cực kỳ nghiêm trọng.
Cố Sư Hoàng cùng Lương Tà Ngư cũng gật đầu một cái, nếu so sánh với việc củng cố địa vị của Thiếu Chủ thì việc đối phó với tên tội tử kia cũng có thể tạm gác lại.
– Bất quá dù chúng ta tập trung chuẩn bị cho Thượng cổ Thánh Uyên, nhưng cũng nên chú ý tên tội tử kia một cái, đối với Nhất Khí Hoá Tam Thanh trong truyền thuyết, ta cũng rất có hứng thú.
Nam tử áo xanh thấy vậy cùng khẽ mỉm cười nói.
– Nếu ta có thể đồng thời đạt được Bát Bộ Phù Đồ cùng Nhất Khí Hoá Tam Thanh thì dù hiện giờ ta mới là Đại Viên Mãn Địa Chí Tôn, nhưng dù gặp Thiên Chí Tôn chân chính cũng có sức đánh một trận
Sở hữu được hai đạo tuyệt thế thần thông, thì sức chiến đấu tuyệt đối không tưởng tượng nổi.
– Thiếu Chủ thánh minh, bảo vật như thế cũng chỉ có Thiếu Chủ mới có tư cách nắm giữ, tội tử kia có thể làm đá lót đường của người thì cũng đã là phúc khí của hắn
cố sư hoàng lập tức nói.
Nam Tử áp xanh cười cười, giọng nói ôn hoà “Phái vài người cố hết sức tìm hiểu hành tung của tên tội tử kia, đợi sau khi tới Thượng cổ Thánh Uyên xong, ta sẽ tự mình đi tìm hắn”
– Nếu hắn cỏ thể chủ động giao Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra thì ta cũng không ngại nói tốt về hắn vài câu trước mặt đại trưởng lão
– Dĩ nhiên, quan trọng nhất là nếu có thể nắm tội tử này trong tay, không chừng có thể dùng để đối phó Thanh Diên Tịnh, đến lúc đó nếu có thể khiến nàng ủng hộ ta thì thực lực của chúng ta hẳn là đủ rồi
Ở một bên, hắc bào chí tôn cũng khẽ gật đầu, nói:
– Thanh Diên Tịnh dù bị nhốt nhiều năm, nhưng trong tộc vẫn có một ít người kiên định ủng hộ, không thể khinh thường, nếu cũng có thể làm cho bọn họ hướng về phía chúng ta thì không thể nghi ngờ.đó sẽ là chuyện cực kỳ tốt.
Nam tử áo xanh mỉm cười gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn mây mù lượn quanh, nhẹ nhàng cười một tiếng.
– Xem ra, tên tội tử này đúng là phúc tinh của ta rồi
Ở sâu trong địa lao u ám.
Mục Trần nhìn cô gái trong trẻo lạnh lùng đang ngồi tĩnh toạ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem dáng vẻ trước mắt thì tình trạng của Linh Khê rõ ràng cũng không đến nỗi tệ.
Khuôn mặt của Linh Khê cũng trở nên tươi cười, nàng dừng mắt nhìn thanh niên trước mặt, một lát sau trên miệng nở ra nụ cười nòng đậm.
So với năm đó, Mục Trần trước mắt đã hoàn toàn trường thành, không còn sự ngây thơ non nớt nữa, mà thay vào đó là sự bền bỉ và trầm ổn, khiến lòng người an tĩnh.
Khuôn mặt hắn vẫn tuấn dật như xưa, hơn nữa còn có thêm nét hấp dẫn của sự trưởng thành.
Nhìn Mục Trần, linh khê cười nhu hoà, người thiếu niên trong bắc linh viện năm đó, hiện giờ đã hoàn toàn cỏ thể tự mình tung cánh.
Hắn đã không còn cần nàng bảo vệ, cùng không cần Tĩnh di phải ngày đêm lo lắng nữa.
Từ lúc hắn không chút sợ hãi đi tới Bích Linh Đảo, Linh Khê cũng đã biết được, thiếu niên năm đó, đã trưởng thành đến mức không còn sợ hãi phong ba giông tố nữa rồi.
– Tĩnh di, Mục Trần rốt cục đã trưởng thành rồi, người cũng không cần lo lắng cho hắn nữa, ta tin tưởng có lẽ không bao lâu, Phù Đồ cổ Tộc cũng không thể nào lấy hắn ra uy hiếp người nữa rồi.
– Linh Khê tỷ.
Mục Trần nhìn Linh Khê, trên khuôn mặt tuấn dật cũng hiện ra nụ cười sáng lạn, tay áo vung lên, một chưởng vỗ lên lao tù, định phá huỷ nó.
Ầm.
Bât quá, dưới một chưởng này, lao tù vẫn không lay chuyển.
‘Ặc!’
Mục Trần hơi sửng sốt, kinh dị nhìn nhà tù này, lúc sau mới phát hiện, nhà tù này cũng là do một toà linh trận tạo nên, hơn nữa cấp bậc cũng không yếu hơn chút nào so với đại trận hộ đảo.
Cái này làm hắn có chút lúng túng gãi đầu, xem ra lần này định uy phong chút mà không được rồi!
Hihi.
Phía sau, Lạc Ly không nhịn được che miệng cười khẽ, linh khê cũng hé miệng cười một tiếng, sau đó tay nàng kết ấn, chỉ thấy có dao động linh lực phát ra từ cả vùng đất, lao tù tối tăm kia hư ảo từng chút một, rồi hoàn toàn biến mất.
– Linh Khê, thì ra ngươi đã sớm khống chế đại trận nơi này rồi!
Long Tượng thấy vậy không khỏi ngạc nhiên nói.
– Linh Trận ở chỗ này đều do Tịnh di bố trí, ta tiềm tu ở đây 3 năm, tất nhiên là đã nắm tất cả linh trận trong tay, dù các ngươi không tới, cố Sư Hoàng kia cũng không làm gì được ta
. Linh Khê khẽ cười nói.
Vừa nói ra, 3 người Mục Trần hai mắt nhìn nhau, cuối cùng cười khổ một tiếng, có lẽ lần này bọn họ tới hoàn toàn không có ý nghĩa rồi.
Lúc 3 người không nói nên lời, Linh khê cũng khẽ cười một tiếng nói:
Đương nhiên, Mục Trần ngươi đến cứu tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ vẫn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.”
Nụ cười của nàng thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn có một sự cảm động phát ra từ nội tâm.
– Bất quá nếu ngươi có thể tới đây, thật ra cũng là phúc duyên của ngươi.
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Mục Trần, Linh Khê đưa bàn tay tay ngọc lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào mặt đất hắc thạch bóng như gương,nơi đỏ dường như loé ra ánh sáng như sao trời.
Mà lời nói kế tiếp của nàng lại làm mắt Mục Trần trợn ngược lên:
– Bởi vì nơi này có lễ vật Tịnh Di để lại cho ngươi.