Nghĩ như vậy, Lẩm Đông lão nhân bắt đầu thúc giục linh lực, xâm thực từng chút một.
Lạc Ly thấy Mục Trần dùng thủ đoạn ổn định lại cục diện, cũng hơi thở phào một hơi, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng như trước, vì nàng có thề cảm giác được, dù bọn họ vẫn cứng rắn ngăn cản, nhưng phân ngạch vẫn bị lẫm đông lão nhân xâm thực từng chút một, chẳng qua là tốc độ chậm hơn nhiều so với lúc trước thôi.
– Tiếp tục như thế, sợ rằng hết một nén nhang, chúng ta chỉ có thề giữ lại được 3 phần phân ngạch, đối với 2 người thì thật quá ít ỏi.
Lạc Ly khẽ mím đôi môi nhỏ nhắn, nàng đã quyết định, nếu kết quả cuối cùng như vậy, nàng sẽ đưa hết phân ngạch của mình cho Mục Trần, nếu không, chỉ có dưới 3 phần tẩy lễ lực sẽ không thể nào thuận lợi hoàn thành tẩy lễ được.
Mục Trần cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lạc Ly, tâm thần của hắn lại cực kỳ bình tĩnh, không vì phòng tuyến bị ăn mòn mà lo lắng chút nào.
Bộ dáng như thế, dường như đã bỏ qua việc tranh đoạt.
Lam Đông lão nhân thấy vậy, cũng âm thầm khinh thường một tiếng, tiểu tử này coi như là thức thời, cũng biết rằng hai đứa tiểu bối bọn họ căn bản không thẻ nào tranh giành được với hắn.
– Thấy tiểu tử này thức thời như vậy, lão phu cũng để lại cho bọn chúng 3 phần đi, tránh người ta nói lão phu bắt nạt tiểu bối.
Lẫm Đông lão nhân cười toét miệng một tiếng, tỏ ra đại lượng nghĩ thầm trong lòng.
Ở bên ngoài vùng tinh không cỗ xưa, tây thiên chiến hoàng cũng nhìn thấy cảnh này, bất quá hắn lại khẽ nhíu chân mày, vì hắn cũng khá rõ, Mục Trần kia cũng không phải loại người mềm yếu, dù đối thủ có lợi hại thế nào, hắn cũng dám đánh một trận, nếu không, hắn cũng sẽ không ở trước mặt Thiên Chí Tôn như Chiến hoàng, chả tỏ ra tí tôn kính nào.
Nhưng vì sao đối mặt với Lẫm Đông lão nhản chèn ép như thế, hắn vẫn cố nhẫn nhịn?
– Thật sự chịu thua, hay vẫn còn thủ đoạn?
Tây thiên chiến hoàng ánh mắt loé lên một cái, nhưng tới giờ hắn vẫn không tưởng tượng nỗi Mục Trần sẽ dùng cái gì đẻ tranh đoạt với một vị Đại Viên Mãn Địa Chí Tôn.
Mà thời gian Tây Thiên Chiến Hoàng nghi ngờ cũng nhanh chóng trôi qua.
Một nén nhang trôi qua rất nhanh, đã gần cuối mà phiến tinh không cỗ xưa này, đã có khoảng 7 phần phạm vi bị Lẩm Đông lão nhãn chiếm cứ, linh lực mênh mông cỗ xưa, chảy xuôi trong khu vực của hắn.
– Haha!
Thời gian càng về cuối, Lẩm Đông lão nhân cũng không nhịn được sự đắc ý trong lòng, ngửa mặt lên trời cười lớn, có đến 7 phần tẩy lễ lực rơi vào tay hắn, rốt cục hắn cũng cố chút lòng tin sau này đột phá thiên chí tôn rồi.
Lạc Ly nắm chặt tay ngọc, nàng nhìn Mục Trần, cũng không thấy hắn có chút dao động nào.
Từng phút cuối trôi qua, chỉ thấy trong phiến tinh không cỏ xưa này, linh lực cổ xưa bắt đầu phát sáng rạng ngời, rõ ràng sắp chuyển thành ánh sáng tẩy lễ. Ngón tay Mục Trần tạch tạch gõ đầu gối, mà vừa lúc hắn cảm ứng được thời gian kết thúc, trong con ngươi của hắn bộc phát ra ánh sáng rạng ngời. Hắn đứng phắt dậy, bàn tay nắm chặt, trong tay hiện ra một thanh trường kiếm thuỷ tinh cổ xưa.
Tay hắn cầm trường kiếm, một cỗ khí tức mạnh mẽ không cách nào tả nỗi, như thần linh hạ phàm, quét ngang ra, sau đó, hắn hướng về phía lẫm đông lão nhân nơi xa xa, chém ra một kiếm! hưu!
Dường như có một luồng ánh sáng thuỷ tinh xẹt qua hư không, hướng thẳng về phía lẫm đông lão nhân.
Một kiếm kia, yên lặng không tiếng động, không chút khí thế nào, nhưng đối mặt với một kiếm này, nụ cười trên mặt lẫm đông lão nhân lập tức cứng lại, sau một chớp mắt, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ kinh hãi muốn chết.Vì hắn cảm nhận được trên một kiếm kia, có một loại dao động sâu không lường được, dao động đó giống như lúc đối mặt với cường giả như Tây Thiên Chiến Hoàng!
Đó chính là khí tức của Thiên Chí Tôn!
– Thiên Chí Tôn?!
Lam Đông lão nhân hoảng sợ thét chói tai, kinh hãi đến mức hồn lìa khỏi xác, thân thể của hắn theo phản xạ điên cuồng rút lui, linh lực khủng bố cũng vội vàng bị thu hồi, hình thành vô số tầng phòng ngự kiên cố trước người!
Banh banh banh!
Kiếm quang thuỷ tinh xẹt qua, vô số tầng phòng ngự mạnh mẽ bị phá nát, sắc mặt lẫm đông lão nhân càng thêm trắng bệch, ngay lúc kiếm quang thuỷ tinh chém tới, hắn điên cuồng rống to, linh lực trong cơ thể không giữ lại chút nào mà bộc phát ra, hắn hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, một đạo hàn lưu xanh đậm từ trong miệng phun ra ngoài.
Luồng hàn lưu này nhìn như bình thường, nhưng vừa phun ra sắc mặt Lầm Đông lão nhân liền tái nhợt đi, rõ ràng là đã dốc hết sức lực.
Phanh
Hàn lưu xanh đậm va vào kiếm quang thuỷ tinh, đầu tiên hàn lưu tan mất, nhưng kiếm quang kia cũng ảm đạm, cuối cùng vỡ nát ra.
Xuy.
Kiếm quang vỡ nát cũng để lại trên ngực lẫm đông lão nhân một vết máu thật sâu, nhưng hắn cũng hơi bất ngờ rằng, một kiếm mang theo khí tức của thiên chí tôn này lại bị hắn cản được.
Lúc trước, hắn thật sự đã nghĩ mình sẽ chết dưới một kiếm này!
Nhưng hình như một kiếm này dù nguy hiểm, nhưng cũng không kinh khủng như hắn tưởng tượng.
Lẫm Đông lão nhân thất thần trong nháy mắt, sau đó lập tức phục hồi, lúc này hắn ngẩng đầu, chợt há hốc mồm toét mắt khi thấy, thời điểm lúc hắn bị một kiếm kia làm kinh hãi, mục trần đã thúc giục linh lực, đoạt lại tất cả những phân ngạch hắn xâm chiếm lúc trước!
Lúc này hắn cũng chỉ còn 3 phần phân ngạch!
– Khốn kiếp.
Lam Đông lão nhản giận dữ gầm thét, linh lực đáng sợ bộc phát lên, bất quá lúc hắn muốn điên cuồng phản công thì, linh lực trong phiến tinh không cỗ xưa này bắt đầu hoá thành ánh sáng vạn trượng, ánh sáng phủ xuống, khắp không gian như ngưng đọng lại, mà thân thể của lẫm đông lão nhân cũng như côn trùng lọt vào trong hổ phách, không thề động đậy.
Thân thể ngưng đọng, ánh mắt hắn giận dữ nhìn về phía Mục Trần, khi ấy, khuôn mặt Mục Trần dường như nở một nụ cười chế giễu!