Giao tranh như thế, cũng làm vô số cường giả tặc lưỡi khen ngợi, bất quá dù cảnh tượng đẹp đẽ nhưng cũng đầy nguy hiểm, dù là ánh trăng nhu hòa hay cánh hoa xinh đẹp kia đều ẩn chứa đầy cơ.
Linh Phi Tử nhìn Lạc Ly dễ dàng hóa giải thế công của mình, khuôn mặt lạnh lẽo cũng trở nên ngưng trọng hơn, dù trong lòng nàng tràn đầy đố kỵ, nhưng tóm lại nàng cũng không phải loại ngu ngốc, giao phong khi nãy đã đủ làm nàng coi trọng Lạc Ly.
– Có lẽ thủ đoạn như vậy vẫn không làm gì nổi nàng.
Linh Phi Tử cắn răng, đôi mắt đẹp lóe lên, nàng không do dự nữa, tâm niệm vừa động, huyền nữ pháp tướng liền giơ bàn tay bạch ngọc bên phải ra, không nhắm tới Lạc Ly, mà nhắm tới vầng trăng sáng phía sau lưng.
Vầng trăng khuyết trong tay, nháy mắt có một luồng hàn khí kinh thiên bộc phát ra, giống như một kiện thần binh có thể chém ngang thiên địa.Linh Phi Tử đột nhiên kết ấn, thanh âm lạnh như băng vang lên:
– Chí tôn thần thông, huyền nữ nguyệt luân!
Vèo.!
Huyền Nữ pháp tướng tay cầm nguyệt luân, đột nhiên chém xuống, một khắc đó ánh trăng tràn ngập thiên địa, một luồng nguyệt quang đao khí lạnh lẽo (đao khí ánh trăng) to mấy vạn trượng, với thanh thế không thể hình dung nỗi lan tỏa ra.
Nguyệt quang đao khí chém xuống, hư không đều vỡ vụn ra, nhìn luồng ánh trăng kia, vô số hạ vị địa chí tôn cũng dựng cả tóc gáy, mặt mũi biến sắc.
Đao khí nhanh như chớp, vừa lóe lên một cái đã xuất hiện phía trước Lạc Thần Pháp thân.
Khuôn mặt Lạc Ly vẫn bình tĩnh như cũ, không hề vì thế công đáng sợ trước mắt mà có chút dao động nào, tư thái ung dung ưu nhã như thế càng làm nàng thêm hấp dẫn.
Mà khi nguyệt quang đao khí khi chém xuống, Lạc Thần pháp tướng đột nhiên kết ấn, trước người có linh quang nở rộ, sau đó có tiếng ào ào vàng lên, một dòng sông trong vắt liền hoá thành sóng lớn ngập trời, hung hăng đánh lên đao khí.
Bành!
Thiên địa rung chuyển, sóng lớn vỡ vụn ra, mà đao khí bén nhọn cũng bị đập bể tan tành….
Linh Phi Tử thấy thế, đôi mắt lạnh đi, bàn tay vung lên, liền có mấy trăm đạo đao khí bén nhọn lao tới như mưa sa, mang theo sát cơ liên miên không ngừng.
Ầm ầm!
Từ trong tay Lạc Thần pháp thân, từng đợt sóng cuồn cuộn không dứt, trong đó ẩn chứa linh quang bộc phát ra, liên miên không ngừng, mặc cho đao khí kia chém thế nào đều cũng sẽ bị sóng đánh nát.
Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, Linh Phi Tử bất chấp thủ đoạn phát động trên trăm thế công bén nhọn, mỗi đạo công thế này đều có thể chém bể một vị hạ vị địa chí tôn.
Vậy mà, vẫn không cách nào đột phát được dòng sông linh quang quanh người Lạc Thần pháp tướng.
Vô số ánh mắt mang theo sự sợ hãi nhìn vào trận chiến kịch liệt giữa 2 nàng, thủ đoạn như thế, dù là một vài thượng vị địa chí tôn đều hiện vẻ kinh sợ, thực lực của hai nàng này tuyệt đối có thể xưng hùng trong tầng thứ hạ vị địa chí tôn, thậm chí cũng có thể miễn cưỡng đánh một trận với thượng vị địa chí tôn.
Bất quá.cục diện trước mắt, thế công của Linh Phi Tử mặc dù bén nhọn, nhưng cũng không cách nào vượt qua phòng ngự của Lạc Thần pháp tướng.
“Ngươi chỉ biết phòng thủ thôi sao?”
Công kích liên miên không có tác dụng, khuôn mặt Linh Phi Tử ngày càng khó nhìn, nàng không nghĩ phòng ngự của Lạc thằn pháp thân lại mạnh mẽ như thế, dù công thế của nàng mạnh thế nào, đều không thể lọt qua một giọt, làm nàng không có chút cơ hội nào
“Chẳng qua muốn thử sự lợi hại của Huyền nữ pháp thân này thôi”. Đối với tiếng cười lạnh của Linh Phi Tử, Lạc Ly chỉ ung dung cười một tiếng, nói.
“Bất quá, tuy rằng có chút bất phàm, nhưng cũng không đến mức quá xuất sắc”.
Linh Phi Tử tức giận cười: “Nói khoác không biết ngượng!”
Lạc Ly khẽ mỉm cười, không cãi cọ với nàng, bàn tay thon dài như ngọc bắt đầu kết ấn.
Ào ào ào…
Cả dòng sông lớn lúc này nhanh chóng cuộn ngược lên, tựa như một cái vòi rồng cực lớn quanh thân Lạc Thần pháp tướng.
Lạc Thần Pháp Tướng chậm rãi đưa bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh ra, nắm lấy dòng sông, mà dòng sông cũng loé lên linh quang, biến thành một thanh trường kiếm gợn sóng lăn tăn.
Mà lúc Lạc Thần pháp thân cầm thanh trường kiếm này lên, một luồng kiếm khí bén nhọn phóng lên cao, sơn mạch dưới dãy núi bị chia thành 2 nửa!
“Có đi mà không có lại dường như thành thất lễ rồi, đã thế, ngươi cũng thử một kiếm của ta đi, nếu ngươi đỡ được, trận này ta nhận thua” Lạc Ly cười một tiếng, trong vẻ ưu nhã có sự tự tin.
“Vậy ngươi cứ đợi mà nhận thua đi!”
Linh Phi Tử giận dữ cười, nghiến chặt hàm răng, châm chọc nói!
Dù ngoài miệng nói thế, nhưng mắt nàng cũng hiện lên vẻ vô cùng ngưng trọng, vì lúc này nàng cảm thấy mội mùi vị nguy hiểm trí mạng.
Lạc Ly Yêu Kiều cười một tiếng, chỉ thấy trường kiếm bên phải Lạc Thần pháp thân đột nhiên đâm ra, kiếm quang vô tận cuốn sạch thiên địa.
“Chí tôn thần thông, Lạc thuỷ hoá nhất kiếm”
Trước kia, Lạc Ly tu thành một đạo thần thuật gọi là nhất kiếm hoá lạc thuỷ, mà một kiếm hôm nay, tuy tên gọi giống nhau, nhưng uy năng giữa hai thứ là không thể đo đếm được.
Giọng nói Lạc Ly vừa dứt, kiếm quang vô biên vô tân bắt đầu gào thét, toàn bộ thiên địa như tràn ngập tiếng nước chảy, bất quá trong tiếng nước chảy lại có muộn luồng kiếm khí bén nhọn vô cùng, đủ làm người ta thấy sợ hãi.
Vô số cường giả hoảng sợ nhìn kiếm quang tràn ngập từng ngóc ngách.
nhỏ trong thiên địa, lại thấy sóng lớn gào thét như ngày tận thế, đều cảm thấy tâm thần rung động.
Kiếm khí tung hoành 3 vạn dặm, Nhất kiếm quang hàn Cửu Châu.
Giờ phút này, bọn họ mới hiểu được, tại sao Lạc Thần pháp thân lại có thể đứng vị trí cao thứ 11 kinh khủng trên bảng xếp hạng 99 pháp thân!