Bên dưới cuồng loạn hoan hỉ, vô số ánh mắt cũng nhìn về thân ảnh trẻ tuổi đang đứng trên bầu trời kia, bên trong những ánh mắt kia, tràn ngập cảm kích cùng với kính phục nồng đậm.
Bọn họ đều biết, hôm nay để có thể phá được cục diện hiểm nguy trước mắt, hầu như đều từ người thanh niên này.
Hắn suất lĩnh nhân mã cường hãn đi tới Lạc Thần Tộc, chống lại Huyết Thần Tộc, khi Tây Thiên Chiến Điện nhúng tay thì, cũng là hắn lấy thái độ cứng rắn chống lại, và cũng là hắn mời Vô Tận Hỏa Vực Viêm Đế để đối phó với Tây Thiên Chiến Hoàng của Tây Thiên Chiến Điện khi vị chúa tể đó giáng lâm…
Từng hiệp giao phong, chỉ cần có một xíu sai lầm, Lạc Thần Tộc bọn họ sẽ đón nhận vạn kiếp bất phục, nhưng cuối cùng, đều là người thanh niên này với thủ đoạn hoàn mỹ, chuyển nguy thành an.
Có thể nói, biểu hiện của Mục Trần hôm nay, hầu như là chinh phục hết thảy tộc nhân Lạc Thần Tộc, cũng chỉ có nam tử ưu tú bực này, mới có thể xứng với Nữ Hoàng vô cùng tôn quý của bọn họ!
– Mục Hoàng!
– Mục Hoàng!
Đột nhiên, bên trong tòa Lạc Thần Thành, có thanh âm cuồng nhiệt truyền ra, sau đó âm thanh như là có ma lực khuếch tán ra, vô số khuôn mặt tộc nhân Lạc Thần Tộc đỏ lên lớn tiếng la hét, trong giây lát đó, trong thiên địa đều là đầy rẫy âm thanh đinh tai nhức óc.
– Mục Hoàng! Mục Hoàng!
Ngay cả Lạc Thanh Nhai, Lạc Tu sau khi nhìn những cường giả Lạc Thần Tộc đang kích động la hét, đều là hai mặt nhìn nhau, trong lòng bọn hắn tại Lạc Thần Tộc chỉ có một vị Nữ Hoàng, nếu như Nữ Hoàng có yêu một nam nhân nào đó thì người nàng yêu cũng phải được con dân Lạc Thần Tộc thừa nhận, như vậy người nàng yêu cũng sẽ thành một vị Hoàng của Lạc Thần Tộc.
Hiển nhiên, tộc nhân Lạc Thần Tộc đều không phải người mù, bọn họ đều nhìn ra Lạc Ly cùng Mục Trần có quan hệ rất thân mật, hơn nữa quan trọng nhất chính là, biểu hiện của Mục Trần hôm nay đã chinh phục hết thảy tộc nhân Lạc Thần Tộc, vì lẽ đó sau khi được sống sót dưới sự kích động, bọn họ cũng là trực tiếp tán thành cao giọng hô lên” Mục Hoàng” tất cả đều hướng về cùng một người.
Lạc Thanh Nhai, Lạc Tu cùng những cường giả Lạc Thần Tộc này cảm thán một tiếng, chợt nở nụ cười, cũng vung tay cao giọng la lên.
Bị chinh phục, không chỉ là những này tộc nhân phổ thông, thậm chí ngay cả bọn họ vào giờ phút này, đều chân chính vui lòng phục tùng.
Dù sao trên thế giới này, có bao nhiêu người, có thể đối mặt uy thế một vị Thiên Chí Tôn, không sợ đồng thời còn sử dụng thủ đoạn ngăn cảng được?
Lạc Thiên Thần nghe âm thanh trên dưới một lòng la lên, cũng là không nhịn được nở nụ cười, hắn nhìn lên thân thể người thanh niên kiên cường kia trên bầu trời, cảm thán một tiếng, hắn nhớ tới trước kia mấy năm trước, khi hắn đi tới Bắc Thương Linh Viện ép Lạc Ly trở về…
Khi đó thiếu niên này, vẫn còn non nớt, hắn như là ưng non bên trong tháp ngà, tuy có nhuệ khí, nhưng chung quy vẫn rất ngây ngô, khi đó Lạc Thiên Thần không có quá nhiều đánh giá cao đối với hắn, chỉ cho rằng hắn là một tên tiểu tử may mắn thu được ưu ái của Lạc Ly mà thôi.
Nhưng mà làm sao hắn có thể nghĩ đến, ngăn ngắn mấy năm sau, thiếu niên đã từng bất lực trước mắt hắn, đã biết lấy một loại tư thái giống như Chúa cứu thế, xuất hiện ở trước mặt của hắn
Những năm này, thiếu niên ngây ngô đã triệt để thay da đổi thịt, lộ ra khí thế khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.”Vẫn là ánh mắt Lạc Ly tốt nhất.” Lạc Thiên Thần thở dài một hơi, những năm gần đây, Lạc Ly ở trong tộc cũng chịu đựng áp lực không nhỏ, tất cả mọi người đều là đang chất vấn ánh mắt của nàng, nhưng nàng vẫn thủy chung không hề dao động.
Tiếng kêu gào đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời, Lạc Ly nguyên bản luôn xuất hiện với dáng vẻ cao quý tao nhã, vào lúc này không còn nữa, đôi mắt đẹp của nàng long lanh nhìn đến Mục Trần, mặt cười ửng đỏ, hơi rủ xuống, dáng dấp e thẹn cực kỳ hiếm thấy khiến vô số người cũng phải xao động.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, những tộc nhân Lạc Thần Tộc xưng hô danh hiệu Mục Trần đại diện cho cái gì.
Đó là đúng là đã nhất trí tán thành, nói cách khác, hết thảy tộc nhân Lạc Thần Tộc, đều là thừa nhận mối quan hệ của nàng cùng Mục Trần.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Lạc Thiên Thần, lúc này hắn hiền lành gật đầu cười, ý tứ kia hiển nhiên là không cần nói ra nữa.
Đối mặt tiếng kêu gào che ngợp bầu trời, Mục Trần cũng gãi gãi đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Ly đang triển lộ dám dấp mỹ lệ nữ hài e thẹn đủ khiến cho nhật nguyệt thất sắc run động, trong lòng cũng là không nhịn được cảm xúc dâng trào mãnh liệt.
– Lạc Ly
Mục Trần nhẹ giọng gọi tên nàng, sau đó hắn nắm lấy đôi tay nhỏ của nàng có chút ngượng ngùng nói:
– Trước đây hứa hẹn đối với ngươi, hiện tại ta đã làm được.
Bao nhiêu năm trước, ở trong viện khi đó thiếu niên này đã hứa hẹn, muốn trở thành cái thế cường giả, vì nàng che mưa chắn gió…
Lạc Ly nhìn người thanh niên trước mắt, viền mắt vào lúc này hơi ửng hồng, nếu là người khác sẽ cảm thấy loại này hứa hẹn có vẻ buồn cười, nhưng chỉ có nàng là biết, những năm gần đây, nam tử trước mắt, lấy mục tiêu này không ngừng phấn đấu tiến lên.
Con đường cường giả cái thế, tràn ngập đau khổ, đủ để khiến cho người có ý chí kiên định hoàn toàn thay đổi, thương tích khắp người, vì lẽ đó, nàng cũng rất rõ ràng, vì đi tới bước đi này, hôm nay thanh niên trước mắt đã trả giá lớn đến mức nào trong những năm qua, trải qua bao nhiêu lần sống còn.
Chỉ vừa nghĩ tới, trong lòng nàng cũng hơi đau.
– Khổ cực cho ngươi.
Lạc Ly nhẹ giọng nói.
Mục Trần khẽ mỉm cười, nhìn Lạc Ly nói:
– Lạc Ly, còn nhớ khi rời đi, ta đã nói với ngươi là…
Lạc Ly nhẹ nhàng gật đầu, những hình ảnh kia, đến nay vẫn như trước rõ ràng, mỗi một câu nói của Mục Trần, lần thứ hai vang lên ở bên tai của nàng.
– Lạc Ly, yêu ngươi, tuy rằng hiện tại để được Lạc Thần Tộc thừa nhận đối với ta mà nói là quá mức xa xôi, ta cũng không có cách nào để gia gia cùng với tộc nhân của ngươi tán đồng ta, thậm chí bọn họ sẽ hoài nghi ánh mắt của ngươi, cho ta may mắn được ngươi thích mà thôi, mà ngươi cũng sẽ chịu đựng áp lực rất lớn, thế nhưng…Hãy tin ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ đến Lạc Thần Tộc, khi đó ta sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết, ngươi tìm được, không phải là cục đá bình thường bên trong sa mạc, mà là một viên kim cương chói lóa…
Mục Trần nhìn chằm chằm nữ hài mỹ lệ trước mắt, nhẹ giọng nở nụ cười.
– Những năm này, ta bởi vì vậy mà nỗ lực…
Một chốc này, Lạc Ly không thể kiềm được, tình cảm trong lòng như thủy triều trong nháy mắt tràn ra.