Ánh mắt Mục Trần lần nữa nhảy lên một cái, tòa Tàng kinh lâu này thật đúng là thần dị, loại năng lực ẩn nấp mà nó có, chỉ sợ cũng đã đã vượt qua một ít Thiên Chí tôn.
Nếu như phải bản thân có tính công kích, sợ rằng nó sẽ không phải ở vào vị trí cao cấp thánh vật rồì.
“Nếu như hắn ẩn nấp năng lực thật sự là như thế khó có thể tưởng tượng lời nói, sợ là chúng ta căn bản là tìm không thấy nó.” Mục Trần thở dài một hơi, muốn đạt được Đại Nhật Bất Diệt Thân tiến hóa phương pháp quả nhiên không dễ dàng.
Tiêu Tiêu nghe vậy nhẹ lay động, nói: “Tòa Tàng kinh lâu tuy rất khó tìm, nhưng mà thực sự không phải là không có thể đi vàó̉, dù sao Thiên Đế đem đặt ở trong Thượng Cổ Thiên Cung, không phải chỉ để riêng cho mình dùng rồi.”
Gánh nặng tron lòng Mục Trần liền được giải khai, chỉ cần có ́thể đi vào là tốt rồi, hắn vì đạt được phương pháp tiến hóa Đại Nhật Bất Diệt Thân, rồi mới từ Bắc Thương linh viện đi tớiThiên La đại lục, những năm này cố gắng là vì ngày hôm nay, cho nên bất luận như thế nào, hắn đều sẽ không buông tha.
“Chúng ta cần phải làm sao để tìm được Tàng Kinh Lâu?” Cửu U chờ đợi nhìn qua Tiêu Tiêu hỏi
Tiêu Tiêu mỉm cười nói: “Rất đơn giản, thông qua Tàng kinh lâu khảo nghiệm là được rồi.”
“Khảo nghiệm?” ba người Mục Trần sững sờ, sau đó hỏi “Khảo nghiệm như thế nào?”
Tiêu Tiêu lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết là khảo nghiệm gì, bất quá, khảo nghiệm này ta nghĩ tính từ lúc chúng ta tiến vào Thượng Cổ Thiên Cung cũng đã bắt đầu rồi.”
Ba người Mục Trần lại lần nữa ngạc nhiên.
“Tòa Tàng kinh lâu này có linh trí, cho nên thời điểm chúng ta tiến vào Thượng Cổ Thiên Cung,đã bị nó phát giác, không thể nói trước nhất cử nhất động của chúng ta, đều đã bị nó theo dõi.” Tiêu Tiêu ngẩng khuôn mặt, nhìn qua hư không, nói ra.
Ba người Mục Trần tê rần cả da, ánh mắt đảo qua bốn phía hư không, tuy nói bọn hắn cũng không có cảm giác được, nhưng trải qua lời nói của Tiêu Tiêu. Thật sự là cảm thấy không được tự nhiên, phảng phất như có một con mắt. Đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn hắn.
“Trước kia bên trong Thượng Cổ Thiên Cung, thỉnh thoảng sẽ có đệ tử có được biểu hiện xuất sắc. Do đó đạt được tán thành của Tàng kinh lâu, cho tiến vào bên trong Tàng kinh lâu.” Tiêu Tiêu cười nói.
“Chính là nói chúng ta cũng phải biểu hiện một chút cho nó xem? Bất quá là phải biểu hiện như thế nào?” Lâm Tịnh càng ngày càng có hào hứng, tò mò hỏi.
“Về phần biểu hiện gì, ta cũng không xác định được, những người trước kia đã được công nhận là đệ tử của Thượng Cổ Thiên Cung, có khi là đang tu luyện bên trong nơi nào đó đốn ngộ, có khi là lĩnh ngộ đối với thần thông nào đó, hoặc là luận bàn lẫn nhau và có biểu hiện kinh diễm… Những phương thức biểu hiện thiên kì bách quái (vô vàng cách). Bất quá nếu là đệ tử đẳng cấp càng cao thì cần có biểu hiện phải càng không được yếu kém, đương nhiên, khi bọn hắn tiến vào Tàng kinh lâu, lấy được cơ duyên cũng hẳn là rất cao.”
Hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới, Tàng kinh lâu này lại kỳ lạ như vậy.
“Kỳ thật nói tới nói lui phần lớn đều là một chữ duyên, nếu có duyên, tự nhiên có thể tiến vào Tàng kinh lâu, nếu là vô duyên. thì cũng chỉ có mời đến một vị Thiên Chí Tôn tinh thông không gian thần thông, mới có thể tìm ra nó.” bàn tay Tiêu Tiêu xòe ra nắm lại. (main chính thằng nào o có duyên Lão đi đầu xuống đất)
Mục Trần bất đắc dĩ cười cười. mời đến một vị Thiên Chí Tôn tinh thông không gian thần thông, hắn không khả năng này. Xem ra trước mắt cũng chỉ có thể thử một chút rồi.
“Đã như vầy, vậy trước tiên mặc kệ thư thách của Tàng kinh lâu. Chúng ta trực tiếp đi thẳng đến ngũ điện, tìm xem có thể có cơ duyên khác không.”Mục Trần quyết đoán, khi biết được Tàng kinh lâu này không đơn giảnh có thể tiến vào, nên tạm thời buông xuống chấp niệm, dù sao nếu như Tàng kinh lâu kia muốn xem bọn hắn biểu hiện, vậy bọn họ cũng không có thể ở chỗ này ngồi chờ.
Mà lời nói này của Mục Trần, tam nữ cũng là không có bất cứ dị nghị nào, vì bây giờ ở chỗ này không hề làm gì, điều đó là không có khả năng đạt được Tàng kinh lâu tán thành.
“Đi thôi.”
Mục Trần thấy thế, cũng không kéo dài, mủi chân điểm một cái, thân hình dẫn đầu lướt đi, thẳng hướng sâu bên trong Thượng Cổ Thiên Cung bay vút đi, ở tại phía sau, tam nữ cũng theo sát.
Tốc độ bốn người cực nhanh, ven đường ngẫu nhiên gặp phải vài linh trận bị tàn phá, cũng là nhờ Mục Trần dẫn tránh đi, ước chừng mười phút đồng hồ, Mục Trần mà bắt đầu cảm giác được, chi khí tại bốn phía đất trời dũ phát nồng đậm.
Bởi loại chi khí mông lung này bao phủ xuống, làm cho cảm giác linh lực, đều gặp trở ngại cực lớn.
“Phía trước có linh trận, bất quá cũng không nguy hiểm, nếu như đoán không lầm rất có thể là lối vào Ngũ điện.” mặc dù cảm giác linh lực bị quấy rầy rồi, nhưng Mục Trần vẫn như trước cảm nhận ra chấn động khác thường trước mắt, sau đó nói ra.
Tam nữ nghe vậy, đồng loạt gật đầu lao đến.
Bạch! bạch (bay xuyên lớp màng linh trận nghe ngộ ha)
Tốc độ không giảm xẹt qua, sau đó bọn hắn cảm giác được thân thể tựa như là xuyên qua một màng nước màng mỏng, ngay sau đó, không gian quanh thân bắt đầu hỗn loạn, tựa như là đã đi vào không gian truyền tống.
Cảm thụ được không gian hỗn loạn ba động, Mục Trần lại cũng không kinh hoảng, ánh mắt hắn nhìn về đằng sau, chỉ thấy thân ảnh tam nữ đã biến mất, xem ra là bị không gian hỗn loạn kia ngăn trở.
Mục Trần trầm ngâm, quanh thân hắn không gian ba động dũ phát mãnh liệt, đột nhiên hào quang tỏa ra, tại hắn trước mắt tạo thành vô số hình quang ảnh.
Những hình ảnh kia, là từng tòa cung điện nguy nga hùng trán,mơ hồ có một loại uy áp từ bên trong những tòa đại điện kia phát ra.
Mục Trần hiểu ra những tòa Đại điện này chắc chắn chính là Ngũ điện.
Mục Trần bình tĩnh lai, nhìn qua những hình ảnh chợt lóe lên kia ghi tạc trong đầu, những bức họa này hiển nhiên là đến từ bên trong ngũ điện, nếu là có thể từ đó phát hiện một ít tin tức, không thể nghi ngờ đối với hắn cung có rất nhiều trợ giúp.
Mục Trần đang tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn soi mói những quang ảnh không ngừng thoáng hiện, bất quá, ngay lập tức, có một đạo quang ảnh xẹt qua khiến cho đồng tử Mục Trần co rút nhanh.
Đó là một tòa đại điện đã bị tàn phá xuất hiện ở chỗ cực sâu nhưng tòa đại điện này nguy nga rộng lớn cực kỳ, chỉ là trong đại điện, có rất nhiều hài cốt, làm cho tim người đập nhanh.
Bất quá, ánh mắt Mục Trần không vì điều đó mà dừng lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất kia, tại đó có một mảnh sậm ngọc thạch màu đỏ hình thành trên đài sen, cây hoa đẹp đẽ ước chừng hơn mười trượng lẳng lặng đứng sừng sững.
Mục Trần nhìn qua đóa hoa tối tăm như mực, trong lòng không nhịn được cuồng hỉ, bởi vì điều hắn nhìn thấy trước tiên khi tiến vào Ngũ điện lại là tin tưc về bản thể của Mạn Đồ La, thượng cổ Mạn Đà La hoa!