Bất quá nếu Chúc Diễm cho rằng có thể dễ dàng vượt qua linh trận cấp tông sư như thế thì quá ngây thơ rồi
Mục Trần vừa nghĩ đến đây thì có một phong bạo bất ngờ ngưng tụ ngay phía sau Chúc Diễm, không chút dấu hiệu liền cuốn tới
Cảm giác ở hậu phương không gian không ngừng băng toái làm Chúc Diễm sợ hết hồn, hắn vung tay một cái liền có hỏa diễm bắn ra. Hỏa diễm bá đạo cực kỳ, vừa xuất hiện đã thiêu đốt không gian vặn vẹo, ngay cả không khí cũng muốn bốc cháy theo
Hỏa diễm vô tận ngưng tụ thành một đầu hỏa long dữ tợn đối đầu với thanh sắc phong bạo
Phong bạo với hỏa diễm đối chọi với nhau rất kịch liệt
Hai bên giằng co chốc lát liền bạo tung, một đạo phong vĩ vô thanh vô tức oanh kích trúng Chúc Diễm
Oanh long!
Thân ảnh Chúc Diễm dính đòn bị đập bay rớt xuống đất, cày nát đại điện mới ổn định được thân hình
Lúc này hắn không còn vẻ thong dong như trước nữa, sau lưng có vết thương khủng khiếp. Chúc Diễm liền vận nham thạch chữa thương nhưng mà lại bị thanh sắc linh lực của phong bạo ngăn trở
thống khổ không ngừng truyền đến làm Chúc Diễm đổ mồ hôi lạnh đầy người, lòng tự hỏi
đây là linh trận cấp tông sư sao? Hèn chi chống lại được địa chí tôn”
Một kích đó nếu thể chất hắn không cường hãn thì e rằng đã thập tử vô sinh rồi
“gia hỏa khó chơi..” Chúc Diễm nhíu mày nhìn Mục Trần đang bình tĩnh ở bên kia. Hắn lần này tính sai thật rồi, không ngờ một gia hỏa nhìn trẻ măng vậy mà lại kích phát hết uy lực của linh trận, không có chút sơ hở nào
Đã rất lâu rồi Chúc Diễm hắn chưa nếm qua thua đau thế này
“Chúc huynh à, vẫn không buông bỏ đồ vật đó sao?” Mục Trần nhìn Chúc Diễm cười nói
Mà Chúc Diễm không chút biểu tình, cố vận chuyển linh lực chữa trị thương thế. Trong lòng đang không ngừng suy tính làm sao phá vỡ cục diện này
Bất quá Mục Trần vẫn thong dong không gấp gáp, thấy Chúc Diễm không chịu buông bỏ thì lần nữa vỗ vào thạch trụ. Sau đó có một đại phong bạo từ linh trận phủ xuống cuốn lấy Chúc Diễm vào trong
Ô ô.
Cuồng phong gào thét, không gian liên tục bị phá toái, từng mảnh không gian toái phiến bị cuốn lấy làm cho phong bạo càng đáng sợ hơn
Chúc Diễm bị phong bạo giam cầm mà khóc không ra nước mắt, gia hỏa Mục Trần này ác quá mà, không cho hắn chút sơ hở nào
Phong bạo tuyệt hết đường lui của hắn, dù chắp cánh cũng khó mà thoát khỏi đây
“ai bảo ngươi kiêu ngạo!” Lâm Tĩnh thấy vậy như trút hết bực bội trong lòng. Gia hỏa khó ưa này dám đoạt thức ăn trong miệng bọn họ, hơn nữa bộ dáng lại khó ưa làm nàng thấy ghét cực kỳ
Nàng định sẽ dùng hết bài tẩy bắt hắn phải trả giá đắt nhưng nào ngờ Mục Trần lại có thủ đoạn lợi hại như thế
“Mục Trần, ngươi thật là giỏi nha” Lâm Tĩnh hứng chí vỗ vỗ vai Mục Trần
Chỉ là nàng vỗ có một cái mà Mục Trần đã nhũn ra, hắn bất đắc dĩ trợn mắt nhìn nàng. Lúc này linh lực của hắn gần như khô kiệt rồi, lần trước bị vũ phiến hút gần hết, giờ lại thúc giục linh trận nên chẳng còn bao nhiêu
Thấy Mục Trần trợn nhìn mình, Lâm Tĩnh lại khoái chí cười hắc hắc, nàng nhanh chóng lấy ra một ít chí tôn linh dịch cho Mục Trần
Mục Trần kín đáo hấp thu hết chí tôn linh dịch tranh thủ khôi phục lại một phần, sau đó nhìn về Chúc Diễm bị nhốt trong phong bạo mà hỏi “hiện giờ có câu trả lời chưa?”
Chúc Diễm nhìn chằm chằm Mục Trần một hồi, sau đó mới thu hồi ánh mắt mặt không biểu tình nói “đã lâu rồi không ai làm ta chật vật thế này, ngươi là người đầu tiên”
“ồ, thật là vinh hạnh quá” Mục Trần không mặn không nhạt nói
Chúc diễm thản nhiên nói: “Ngươi định làm gì?”
“trả lại vũ phiến ta sẽ bố trí lại linh trận, đợi khi bọn ta rời đi thì uy năng của nó sẽ suy giảm đi, lúc đó ngươi có thể tự phá trận” Mục Trần cười cười nói
Chúc diễm nhướng mày, nhìn chằm chằm Mục Trần, mặt không đổi sắc nói: “T dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi? Vạn nhất ngươi giam ta vĩnh viễn thì làm thế nào?”
“ngươi không có quyền lựa chọn”
Mục Trần lơ đãng nói “hơn nữa ta không nghĩ dù ta thất tín ngươi lại bị vây ở đây đâu”
Dù không biết rõ nội tình của Chúc Diễm nhưng Mục Trần tuyệt không tin một kẻ là đệ nhất cường giả bảng mà lại không có bài tẩy. Sở dĩ Chúc Diễm không lấy ra vì hắn thấy không cần thiết phải bỏ ra đại giới mà thôi”
Chúc Diễm trầm mặc một hồi mới nhìn Mục Trần đạm mạc nói “có ý tứ, không ngờ Thiên La đại lục này lại có một nhân vật như ngươi vậy”
“lần này ngươi thắng, nhưng lần sau gặp lại ta sẽ lãnh giáo ngươi”
Nói xong Chúc Diễm không hề do dự, búng một cái một cái. Vũ phiến liền hóa thành một đạo thanh quang bắn ra
Mục Trần trảo một cái bắt lấy vũ phiến. Sau đó còn phe phẩy vũ phiến mà nói
“Đa tạ.”