Trước đó hắn sở dĩ đem Thôn Lôi Thú tâm ra, cũng chỉ là muốn chấn nhiếp những tên gia hỏa kia một chút, ở chỗ này, nếu như không có thể hiện ra đủ thực lực, chỉ sợ phiền toái sẽ không ngừng tìm tới, đã như vậy không bằng ngay từ đầu đem toàn bộ chấn nhiếp một phát để chấm dứt hậu hoạn.
Mà tế ra Thôn Lôi Thú Tâm thì hiệu quả hiển nhiên cũng coi như không tệ, không chỉ khiến Bạch Minh kiêng kị tránh lui, mà ngay cả những đội ngũ cường đại đều là sinh lòng kiêng kị sâu sắc, thậm chí còn không thể không ra tay đem Bạch Minh ngăn cản lại.
Vị nữ tử của Cửu Thải Khổng Tước tộc nhìn thoáng qua Mục Trần đang mỉm cười, từ sâu trong đôi mắt thấy hắn dường như không có bao nhiêu sợ hãi, điều này làm cho nàng có chút nhíu mày, chẳng lẽ tên nhân loại bất quá chỉ là Lục phẩm Chí Tôn, ngoại trừ dựa khỏa trái tim ngân sắc đó thì hắn vẫn còn có thủ đoạn khác để chống lại Bạch Minh hay sao?
Nghĩ mãi không có đáp án nên cũng chỉ đành lắc đầu, bất luận Mục Trần có hay không có thủ đoạn đối phó thì đối với nàng đều không quan trọng, chỉ cần vào được Thần Mộ Viên thì bọn người Mục Trần cùng Bạch Minh dù có liều sống liều chết với nhau cùng nàng không có quan hệ, chỉ cần lúc này bọn hắn có thể giữ yên lặng, không đem nơi này là phá hư được.
“Chư vị, nơi này là cửa vào tiến vào Thần Mộ viên, bất quá Thần Mộ Viên bên trong cùng bên ngoài vốn chia thành 2 phần, bên ngoài thì tùy ý không ngăn trở, chỉ là bên trong đó Thú Linh vô số, nếu như cảm thấy có lòng tin, tự nhiên có thể xông vào một lần.”
Vị kia thanh lệ nữ tử đôi mắt đẹp nhìn quanh phần đông đội ngũ, thản nhiên nói: “Bất quá nếu muốn tiến vào nội vực, thì là cần một ít tư cách.”
“Khổng Linh Tiên Tử, làm thế nào mới có tư cách?” Có đội ngũ nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.
“Nàng gọi là Khổng Linh ư” Mục Trần liếc nhìn nàng, thần sắc bất động, từ trên người, nàng có giác ứng được khí tức nguy hiểm, thực lực nàng ta e rằng không thua Bạch Minh.
Nữ tử tên là Khổng Linh hào quang lưu chuyển, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản đáp: “Tư cách là một khỏa chi tâm của Bát phẩm Thú Linh.”
Xôn xao.
Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức một mảnh xôn xao, không ít đội ngũ sắc mặt đều nhịn không được biến đổi, chi tâm của Bát phẩm Thú Linh, chính là nói muốn họ đi vào nội vực chém giết một đầu Bát phẩm Thú Linh?
Đây chính là có thể so với cường giả Bát phẩm Chí Tôn a!
Bọn hắn tại đây, ngoại trừ những đội ngũ đỉnh cấp thì những người khác làm sao dám đơn giản đi tìm Bát phẩm Thú Linh chem. giết, mặc dù cuối cùng có thật sự chiến thắng, thì e rằng cũng sẽ trả 1 cái giá thảm trọng.
” Chi tâm của Bát phẩm Thú Linh ư” Mục Trần nghe vậy, lông mày cũng hơi nhíu lại, cùng bọn Cửu U liếc nhìn nhau, để đạt được tư cách chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, tuy nói Bát phẩm Thú Linh linh trí không cao, nhưng dù sao cũng có được thực lực của Bát phẩm Chí Tôn, đội ngũ tầm thường chỉ cần một chút sơ sẩy, chỉ sợ kết cục sẽ là toàn quân bị diệt.
Hiện tai những đội ngũ có đủ tư cách khiêu chiến Bát phẩm Thú Linh, chỉ sợ không vượt qua mười đầu ngón tay.
” Không biết bên trong nội vực, đến tột cùng có cái gì?” Mục Trần ánh mắt chớp động, chợt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Một ít đội ngũ khác nghe vậy cũng lập tức đem ánh mắt hướng về phía Khổng Linh, tuy bọn hắn biết được cái gọi là Thần Mộ Viên không phải phàm địa, nhưng vẫn như cũ không rõ ràng lắm là tận sâu bên trong đến tột cùng có bảo bối gì.
Khổng Linh liếc nhìn Mục Trần, trên gương mặt thanh lệ nhìn như cười mà không phải cười chậm rãi nói: “Trong đó đến tột cùng có cái gì, đợi đến lúc ngươi thực sự bước vào trong đó, lúc đó tự nhiên sẽ biết.”
Trong lời nói của nàng mang theo một tia trêu tức, hiển nhiên không tin rằng Mục Trần có thể tiến vào nội vực, đương nhiên, nếu như hắn cam lòng đem khỏa trái tim ngân sắc kia ra dùng thì có thể, bất quá sau khi dùng xong, chỉ sợ Bạch Minh sẽ lập tức tìm hắn tính sổ thủ.
Đối với lời nói trêu tức của Khổng Linh, Mục Trần cũng không tức giận, chỉ là ôn hòa cười nói: “Đa tạ, hẹn gặp tại nội vực.”
Khổng Linh nao nao, không hiểu tên này lấy đâu ra sự tự tin đó, cũng không biết đến tột cùng là hắn cậy mạnh hay là thật sự có một ít thủ đoạn.
“Lúc này chính là thời điểm mà tử khí trong thần trong mộ viên dày đặt nhất, bất quá chỉ cần đợi đến sáng sớm, lúc tử khí bên trong thần mộ suy yếu, đó chính là thời điểm tốt nhất để tiến vào Thần Mộ Viên.”
“Đa tạ Khổng Linh Tiên Tử.”
Phần đông đội ngũ đều thành tâm ôm quyền cảm tạ, vốn Khổng Linh không cần phải nói cho bọn họ chi tiết tới vậy, với thực lực của những hoàn toàn có thể tự mình tiến vào trong Thần Mộ Viên để cướp lấy bảo bối.
Khổng Linh nghe vậy, cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, nàng nói nhiều như vậy, hiển nhiên không phải là muốn được mọi người cảm tạ, chỉ có điều xuất thân là Cửu Thải Khổng Tước tộc, vốn là chủng loại cực kỳ kiêu ngạo, làm cho nàng cũng khinh thường việc làm cho người bên ngoài bởi vì vô tri vô giác đi chịu chết mà thôi.
Mục Trần nghe xong lời của Khổng Linh, cả đội cũng tự tìm một tòa nham thạch rồi ngồi xuống, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, bây giờ cũng không có cách nào để tiến vào Thần Mộ Viên nên việc có thể làm bây giờ là chờ đợi mà thôi.
Mà ngay lúc Mục Trần vừa ngồi xuống, tâm thần chợt khẽ động, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên, bởi vì hắn phát giác được, bên trong cánh tay vốn là nơi bị chiếm giữ bởi Chân Phượng chi linh, vào đúng lúc này bỗng chấn động một cái.
Mà bên trong loại chấn động này tựa hồ đang ẩn chứa một loại cảm giác kiêng kị, nhưng bên cạnh cảm giác kiêng kị, lại có thêm cảm giác gần gủi.
Đến tột cùng là thứ gì có thể khiến cho Chân Phượng chi linh vừa cảm thấy kiêng kị, đồng thời lại có cảm giác gần gũi chứ?
Nội tâm Mục Trần khẽ chấn động, cảm giác thân cận chứng tỏ là vật đó cùng loại huyết mạch với Chân Phượng bên trong cơ thể hắn, mà bên trong Phượng Hoàng nhất tộc, tồn tại có thể làm cho Chân Phượng sinh cảm giác kiêng kị cùng thân cận, chỉ có hai loài.
Chân Hoàng cùng với Bất Tử Điểu.
Mà bên trong Thần Mộ Viên, cũng không nghe nói là có Chân Hoàng vẫn lạc, như vậy cũng chỉ có loại thứ hai
Mục Trần ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Thần Mộ Viên, xem ra chổ này thật sự là nơi Viễn Cổ Bất Tử Điểu vẫn lạc!