Mục Trần hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm bọn người Kim Liệt, chợt ánh mắt hắn ngưng tụ, bởi vì hắn cảm giác được bên ngoài thân thể của bọn hắn, tựa hồ là có một tầng quang màng nhàn nhạt màu xám bao trùm lấy, tầng quang màng kia tản ra một loại chấn động khác thường, tựa hồ là mùi tử khí…
“Bọn hắn có lẽ đã chuẩn bị một ít đồ vật đặc thù, có thể làm cho tử khí bao trùm thân thể…Những Thú Linh kia không có mắt, nhưng lại có thể cảm giác được sinh khí cùng tử khí tồn tại, cho nên khi bọn hắn dùng tử khí che lấp thân hình, liền có thể đi ra vào bên trong những Thú Linh này như vào chỗ không người.” Mục Trần chậm rãi nói.
Khó trách Hoắc Dương cho rằng Hàn Sơn không có có bao nhiêu phần thắng, nguyên lai là do Hoàng Kim Sư tộc, đã chuẩn bị từ trước để lừa bịp Hàn Sơn.
“Những tên khốn khiếp này.”
Sắc mặt Hàn Sơn càng lúc càng khó coi.
“Hàn Sơn đại ca.” mấy vị cường giả Tê Ma tộc nhìn về phía Hàn Sơn, lúc này bầy Thú Linh càng ngày càng tiếp cận, thật sự nếu không lui lại, chỉ sợ là muốn lui đều không lui được.
Khuôn mặt Hàn Sơn tái nhợt, cắn răng một cái, định phất tay lui lại.
Bảo tàng của Đa Bảo Thú mặc dù rất tốt. Nhưng đó phải có mạng sống để hưởng thụ mới tốt, chỉ là nghĩ tới rút lui làm như vậy. Ngược lại là làm cho hắn có một tí áy náy đối với Mục Trần, dù sao bọn hắn vất vả đi một chuyến. Kết quả chưa tới được địa phương của Đa Bảo Thú vẫn lạc, mà lại bị đuổi như chó nhà có tang chạy thục mạng.
“Đợi một chút.”
Ngay tại lúc Hàn Sơn ý định chỉ huy lui lại, Mục Trần lên tiếng.
Chung quanh mọi ánh mắt ngạc nhiên nhìn đến, lúc này nếu như còn không đi, đợi tí nữa thật sẽ có thể lâm vào tuyệt cảnh? Mục Trần cũng không nỡ bỏ cái Đa Bảo Thú bảo bối hay sao?
Mục Trần nhếch miệng mỉm cười, nói: “Ta nghĩ ta có thể thử xem có thể bắt chước bọn họ làm cho những Thú Linh này cũng nhìn không thấy được chúng ta.”
“Ân?”
Mọi người khẽ giật mình, ngay cả Cửu U cũng có chút nghi hoặc.
Mục Trần nhìn thấy mọi người cười nói: ” Phương pháp tránh né Thú Linh là do ta quan sát sau đó nghĩ ra, những Thú Linh này chỉ là có thể dựa vào sinh tử khí để cảm ứng, điều này chứng minh năng lực cảm ứng của chúng có lẽ cực kém, đã như vầy, chỉ cần giấu đi sinh khí trên người chúng ta, có lẽ chúng cũng sẽ không thấy chúng ta tồn tại.”
Hàn Sơn ngẩn người, nói: “Cảm giác Thú Linh cực kém, nhưng đối với sinh khí lại cực kỳ mẫn cảm…Chỉ cần có một chút cảm giác, sẽ làm cho chúng như sói đói.”
Hắn hiển nhiên là không quá tin tưởng Mục Trần thật sự có cách đủ để che lấp khí tức của bọn hắn.
Mục Trần cũng không nói chuyện, mười ngón gảy nhẹ, từng đạo Linh ấn quanh thân hắn nhanh chóng thành hình, sau đó dung nhập vào trời đất chung quanh, làm cho không khí nổi lên một chút gợn sóng.
“Linh trận?”
Cửu U nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lập tức lóe lên.
Ầm ầm!
Trong lúc Mục Trần đang cô đọng ra Linh ấn dung nhập vào trong thiên địa, tại phiến đại địa này cũng chấn động cuồng bạo, xa xa đàn Thú Linh khổng lồ kia phát ra thanh âm gào rú. Mang theo tử khí cuồn cuộn cuốn tới.
Mấy vị cường giả Tê Ma tộc đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Bọn hắn bất động nhìn về phía Hàn Sơn, chỉ cần hắn biểu hiện ra chút nào hành động thoái ý bọn hắn sẽ lập tức rút đi.
Bất quá Hàn Sơn cũng chăm chú nhìn Mục Trần, cuối cùng cắn răng, nói: “Vậy thì tùy ý Mục huynh định đoạt vậy!”
Hắn đồng không cam lòng rời đi, hơn nữa hắn đối với Lang tộc hận thấu xương, nếu như có thể, hắn không muốn phải bỏ chạy mà cứ trụ vững chờ cơ hội trả thù.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Mục Trần hắn hiểu rất rõ đây thực sự không phải là dạng người lỗ mãng, trong mọi tình huốn đều bình tĩnh, đã như vậy cứ thử một lần xem sao!
Hai mắt Mục Trần khép hờ, cũng không trả lời, chỉ là đầu ngón tay cô đọng phát ra Linh ấn càng lúc phát càng nhiều.
“Tên Hàn Sơn này, xem ra không còn muốn sống nữa rồi.”
Ở đằng kia xa xa trên đỉnh cây, Kim Liệt nhìn Hàn Sơn vẫn không chịu lui lại, hắn trào phúng cười cười.
“Muốn thu bảo vật, vậy thì chết ở chỗ này đi…”
Kim Liệt nhếch miệng cười nói, sắc mặt theo thời gian dần trôi từ từ trở nên dữ tợn.
Ầm ầm!
Thú Linh lao nhanh qua, tử khí đập vào mặt, bọn người Cửu U gắt gao nhìn qua 1000 trượng… 500 trượng…200 trượng…
Khoảng cách đạt tới 100 trượng, tựa hồ cái chết gần như đến gần, ánh mắt những cường giả Tê Ma tộc lộ ra tuyệt vọng, hai mắt Mục Trần đang nhắm cuối cùng mãnh liệt mở ra.
Ông ông!
Không gian chung quanh, lúc này kịch liệt chấn động, sau đó từng đạo Linh lực quang văn trước mặt nhanh chóng lan tràn ra, bao phủ bọn chúng.
Linh lực quang văn biến thành một đạo quang ảnh, trong lúc mơ hồ, có thể thấy giống như là một tòa quan tài màu xám, bao phủ bọn họ.
Tòa Linh trận này không có lực công kích mạnh mẽ, nhưng khi thành hình, đám người Hàn Sơn lại cảm giác được, một cỗ tử khí lăng không lan tràn ra, làm cho toàn thân bọn hắn lạnh buốt.
Ầm ầm!
Lúc tòa quan tài Linh trận thành hình, Thú Linh cuối cùng cũng lao nhanh đến, bất quá đàn Thú Linh lại xuyên qua người bọn họ.
Tử khí bàng bạc sát thân lướt qua, làm đám đông sợ đến hai chân nhũn ra, mắt trợn tròn nhìn đám Thú Linh như nước lũ tràn qua.
Thú Linh cuồn cuộn chạy sát thân bọn hắn, cứ như bọn hắn không hề tồn tại. “Thành công rồi!”
Giờ khắc này, coi như là trấn định như Hàn Sơn, cũng nhịn không được phải nhay dựng lên vui mừng.
Thời điểm bọn hắn đang vui mùng, ở đằng xa kia trên đỉnh cây bọn người Kim Liệt, Hoắc Dương, vốn là sắc mặt mỉa mai, bỗng trở nên âm trầm.
Hơn nữa, ánh mắt bọn hắn âm tàn, trực tiếp xuyên qua bọn người Hàn Sơn, tập trung trên người Mục Trần.
Hiển nhiên, bọn hắn cũng phát hiện ra, tên Lục Phẩm Chí tôn mới là đầu sỏ làm cho bẫy rập bọn hắn mất đi hiệu lực