Xem ra trận chiến đấu này, cũng là lành thân ảnh ccccssssssssssssssssssssszzzzaaaaaaaaaaít dữ nhiều.
Chít chít!
Hắc Thiết Ma Hầu vừa xuất hiện, hướng về phía Hồng Nhai Vương nhe hàm răng sắc bén, phát ra tiếng cười quái dị, khi tiếng cười vang lên trong một thoáng, thân hình của nó, nhưng là lập tức biến mất
“Tốc độ nhanh thật!” Đại La Thiên Vực chư Vương cả kinh, thất thanh nói.
Bang!
Ngay bọn hắn vừa dứt lời, trên chiến đài, Hồng Nhai Vương thân thể như là bị trọng kích bắn ngược trở ra, trên hai tay, xuất hiện một đạo vết cào thật sâu, nhìn thấy xương, máu tươi chảy ròng.
Chít chít!
Hắc Thiết Ma Hầu quỷ mị xuất hiện ở vị trí trước đó của Hồng Nhai Vương, nó phát ra bén nhọn tiếng cười, một loáng sau, lại lần nữa hóa thành hắc quang biến mất đi.
Bang!Bang!Bang!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Hồng Nhai Vương lâm vào cảnh chật vật, đối mặt với Hắc Thiết Ma Hầu xuất quỷ nhập thần, Hồng Nhai Vương triệt để rơi vào thế hạ phong, hắn toàn thân đều là vết thương, máu tươi hầu bao bọc cả người.
Nhìn thấy màn này hầu như tất cả mọi người đã triệt để mất đi tin tưởng.
Bất quá, lúc mọi người cười khổ thất vọng, ánh mắt đang quan sát trận chiến của Mạn Đà La hào quang lóe lên, nàng phát giác được, tuy rằng Hồng Nhai Vương đang chịu trận, nhưng Hồng Nhai Vương đối với phòng ngự rất am hiểu, không có thương thế nào gọi là chí mạng.
Hơn nữa, Mạn Đà La còn mơ hồ phát giác được, tựa hồ là có một cỗ cuồng bạo Linh lực đang tại điên cuồng ngưng tụ trong người Hồng Nhai Vương.
Hồng Nhai Vương nhìn như không hề có lực hoàn thủ, nhưng là đang âm thầm chờ đợi cơ hội, ẩn nhẫn bậc này, cũng không phải phàm nhân.
Oanh!
Lại một cái trọng kích, Hồng Nhai Vương bắn ngược ra tầm mười trượng, không đợi hắn phục hồi tinh thần, một cái mặt khỉ dữ tợn liền xuất hiện ở trước mặt.
Hàn quang xẹt qua, chỉ thấy móng vuốt Hắc Thiết Ma Hầu hung hăng đâm vào lồng ngực Hồng Nhai Vương. Hồng Nhai Vương chợt giơ tay lên, ý đồ dùng tay ngăn cản.
Phập!.
Máu tươi bắn tung tóe, móng vuốt Hắc Thiết Ma Hầu giống như mũi kiếm cắm vào bàn tay Hồng Nhai Vương, bất quá cũng lúc đó khuôn mặt của Hồng Nhai Vương chợt nhe răng cười dữ tợn.
Trên bàn tay còn lại của hắn, Linh lực kinh khủng điên cuồng hội tụ, ngắn ngủn trong chốc lát, ngưng tụ ra rồi một tòa lớn cỡ bàn tay núi cao. (núi cao cỡ bàn tay….. đúng là văn chương cõi trên)
Tòa núi nhỏ cực kỳ tinh xảo do Hồng Nhai Vương áp súc Linh lực bản thân hội tụ thành, một cỗ chấn động đáng sợ phát ra, không gian dập dờn.
“Nghiệt súc, đến lượt ta đến rồi!”
Hồng Nhai Vương lành lạnh cười, một quyền như thiểm điện đấm ra nhắm vào đầu thiết hầu.
Chi!
Cảm nhận được một kích này khủng bố, Hắc Thiết Ma Hầu vội vàng định thi triển tốc độ tránh né, nhưng ngay lúc này, nó phát hiện móng vuốt không cách nào rút ra, huyết nhục trên cánh tay Hồng Nhai Vương tự như keo, cả bàn tay nắm chặt lấy ma trảo của thiết hầu khiến nó không thể nào rút ra được.tốc độ Hắc Thiết Ma Hầu, trực tiếp bị loại bỏ.
Bốp!
Thiết quyền của Hồng Nhai Vương gào thét mà đến, không chút do dự hung hăng oanh tạc vào đầu Hắc Thiết Ma Hầu, chỉ nghe một tiếng bốp, đầu nó nổ tung như dưa hấu. MỘT PHÁT CHẾT LUÔN
Thân thể Hắc Thiết Ma Hầu ngã xuống đất, cuối cùng hóa thành quang điểm đầy trời phiêu tán ra, liên tục tràn vào thân thể Hồng Nhai Vương.
Bên ngoài chiến đài, chư Vương đều trợn mắt há mồm cục diện xoay chuyển, ai cũng không nghĩ tới, Hồng Nhai Vương chật vật như thế, nhưng là trực tiếp ẩn nhẫn đến thời khắc cuối, rồi dùng phương thức hung hãn, một kích đả bại Hắc Thiết Ma Hầu
Trên chiến đài, Hồng Nhai Vương hấp thu tinh hoa Linh lực xong, lúc này mới lảo đảo rơi xuống đài chiến đấu, Mạn Đà La phất tay, Linh lực hóa thành tấm lụa đón lấy.
Hiển nhiên, mặc dù hắn lực phòng ngự siêu cường, nhưng bị Hắc Thiết Ma Hầu điên cuồng công kích, hắn cũng là đạt đến cực hạn.
“May mắn không làm nhục mệnh.”
Hồng Nhai Vương khó khăn nhếch miệng cười cười.
“Khổ cực cho ngươi rồi.” Mạn Đà La khẽ cười, trận này thắng lợi, hiển nhiên là ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bất quá điều này cũng có ít nhiều may mắn, Hắc Thiết Ma Hầu am hiểu tốc độ, nhưng lực công kích lại yếu, nếu đổi lại một hung thú khác, chỉ sợ hắn lúc này đã không còn sức nói chuyện.
“Trò chơi này dừng ở đây a, tiếp theo ta sẽ phá nó.” Mạn Đà La hàn ý bắt đầu khởi động, cái cảnh đứng nhìn xem thủ hạ ở trước mặt mình dốc sức liều mạng tranh đấu, chính mình không thể can thiệp, đã bắt đầu làm nàng tức giận.
Coi như là thật sự sẽ tạo thành tiêu hao thật lớn, nàng hôm nay cũng phải đem cái này đại môn cứng rắn này phá nát ra!
Mạn Đà La tiến lên, trong lòng bàn tay, Linh lực nhanh chóng hội tụ đến.
Bất quá, sắp sửa ra tay lúc, một đạo thân ảnh bên cạnh xẹt qua, sau đó cầm cánh tay của nàng, đem Linh lực ngăn lại xuống.
“Vực Chủ thân là Đại Vương, người cũng không nên cướp đoạt quyền lợi của ta à.”
Mục Trần mỉm cười, hắn biết Mạn Đà La là không muốn lại để cho hắn đi làm chuyện vô ích, nhưng ở thời điểm này, thân là Mục Vương của Đại La Thiên Vực, hắn hiển nhiên là không thể nào lùi bước đấy.
“Ngươi…” Mạn Đà La khẽ giật mình, nàng nhìn vào con mắt Mục Trần, ánh mắt như trước sáng ngời, trong đó thập phần kiên nghị, ánh mắt của hắn làm cho nàng minh bạch, hắn có thể một đường đi đến hiện tại, cũng không phải là dựa trốn tránh.
Mạn Đà La bàn tay nhỏ bé chậm rãi hạ xuống, cuối cùng nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cẩn thận một chút, nếu không địch nổi, thì lui về.”
Mục Trần cười gật đầu, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp xông lên trên chiến đài, rồi sau đó nhìn về phía cột đá, thân hình thẳng tắp, giống như một thanh ra khỏi vỏ Thần Thương, nhuệ khí ngút trời. ( có thằng nào xài thương mà có vỏ thương không trời)
Trận cuối, để ta xem một chút, cái gọi là thập hung thú, có đánh thắng được vai chính như ta không.