– Long Phượng Lục, thứ nhất, Thần các, Phương Nghị.
Một dòng ký tự đông giản, chẳng có giới thiệu gì thêm, nhưng rõ ràng làm cho Mục Trần càng thêm sợ sệt. Rõ ràng đệ nhất Long Phượng Lục chỉ có thể hình dung bằng hai chữ khủng bố.
– Thần các chính là thế lực đỉnh cấp có nội lực lâu đời nhất Bắc giới, đã qua năm lần Đại Thú Liệp chiến mà vẫn sừng sững bền vững. Phương Nghị thuộc hàng tuyệt đại thiên kiêu, là người được tập trung bồi dưỡng cao nhất những năm gần đây của Thần các, được tôn làm kẻ kế tục, là chưởng khống giả tiếp theo của Thần các.
Mạn Đà La rành rọt từng chữ nói thêm cho Mục Trần biết.
Mục Trần nuốt nước bọt. Một kẻ được thế lực lâu đời như Thần các tập trung bồi dưỡng, Phương Nghị chắc chắn rất khủng bố.
– Bắc giới thật là tàng long ngọa hổ.
Mục Trần thở dài ngao ngán. Bước ra Đại Thiên thế giới, hắn mới thấy được trời cao đất dày. Nhưng cũng nhờ đó, con đường cường giả của hắ mới đặc sắc, có trắc trở khi gian nan tiến lên phía trước, mới có thể nhận lấy sức mạnh ngạo thị quần hùng.
– Ngươi chịu công nhận những kẻ tham gia Long Phượng Thiên đều là nhân vật lợi hại rồi a? Đừng nghĩ rằng trước thắng được vài thằng ma cà bông là đủ để kiêu ngạo.
Mạn Đà La mở lời dạy dỗ, có điều giọng điệu từng trải hoành thu lại chẳng chút nào hợp với âm thanh trong trẻo non nớt của bộ dáng cô bé gái nhỏ kia.
– Ai nói ta tâm cao khí ngạo?
Mục Trần liếc sang. Hắn tự tin, nhưng đâu tự cho rằng mình vô địch thiên hạ.
– Có thì sao, vấn đề là có còn đủ can đảm tham gia hay không?
Mạn Đà La hếch môi khiêu khích
Mục Trần nhìn chằm chằm vào Long Phượng Lục trong tay, mỉm cười cất đi:
– Đến khi Long Phượng Thiên kết thúc, mười hạng đầu này nhất định phải có ta.
Bảng xếp hạng thiên chi kiêu tử này, hoàn toàn chính xác là kiêu long trong loài rồng. Nếu như có thể giao đấu với họ, thì đó cũng là cơ hội ma luyện khó có cho hắn. Đối đầu siêu cấp như vậy, hắn trước nay chưa bao giờ sợ hãi.
Ngày trước mới đặt chân tới Bắc Thương linh viện, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông này nọ cũng là những người thuộc dạng hắn không thể chạm tới. Thế nhưng khi rời khỏi Bắc Thương linh viện, hắn lại là người ở đỉnh cao nhất.
Có lẽ vì xuất thân của hắn không cao quý như đám thiên chi kiêu tử kia, nhưng đâu có nghĩa là hắn sẽ yếu hơn tất cả. Hắn có mục tiêu lớn lao cho mình, hắn đã hứa với cha, sẽ tự mình dẫn mẹ về nhà.
Hắn đã hứa với người con gái thương nhớ, hắn sẽ trở thành cường giả cái thế, vì nàng ngăn mọi cơn sóng dữ.
Trên con đường này, hắn không sợ hãi, vì tầm mắt của hắn luôn nhìn ra phía xa.
Mạn Đà La nhìn nụ cười mỉm trên mặt hắn, đôi mắt cũng hơi lung linh. Chợt nàng vỗ tay nhè nhẹ:
– Không tồi, coi như cũng có khí độ, tuy nhiên ngoài mạnh trong phải cứng, chứ bằng không chỉ rước lấy nhục, uổng phí Vạn Cổ Bất Hủ thân.
– Cái gì cho ta đâu?
Mục Trần quay ngoắt vươn tay hỏi chuyện chính. Địa vị Mạn Đà La cho hắn thứ gì chắc chắn không thể tầm thường.
Bây giờ đã biết những kẻ tham gia Long Phượng Thiên đều biến thái, Mục Trần không thể nào không tìm thêm kiếm lận vào lưng. Dù tự tin, nhưng rõ ràng top 10 người này là những kình địch siêu cấp.
Mạn Đà La liếc hắn, rồi quay lưng đi sâu vào Tàng Kinh Các. Mục Trần cất bước theo sát.
Đi ngang qua những dãy những quyển trục lơ lửng trên các bệ đá, chúng toát ra sức mạnh dữ dội, nhưng Mạn Đà La chẳng hề dừng bước. Lát sau đến khi Tàng Kinh Các xuất hiện bức vách tận cùng, nàng mới dừng chân.
Mục Trần ngẩng lên, đằng kia có một tượng đá hình thái không rõ ràng, màu sắc u ám, một tay kết ấn, không không hướng ra trước. Trong lòng bàn tay nó đang có một vật lơ lửng kỳ dị, một đóa hoa.
Đóa hoa bí ẩn màu tím, cánh hoa rất đẹp, tản ra những tia sáng yêu dị cùng với dao động kỳ bí, khiến cho Mục Trần thảng thốt, tâm thần như bị nó hút lấy.
“Ầm ầm.”
U Minh Tâm Ma Lôi đột ngột nổ vang trong tim Mục Trần, cảnh tỉnh hắn, làm hắn giật mình bước lui, sợ hãi nhìn chằm chằm đóa hoa tím quỷ quái kia. Thứ đó đã làm cho hắn bị mê muội trong giây lát.
Mạn Đà La phất tay, đóa hoa tim bồng bềnh hạ xuống, nàng nhìn nó một chút rồi búng tay chuyển nó sang cho Mục Trần.
Mục Trần cẩn thận đón nhận, săm soi nhìn kỹ, hắn thấy trên cánh hoa có những văn tự cổ xưa.
– Đây là một bộ thần thuật viễn cổ, gọi là Mạn Đà La Diệt Thiên Quang. Khi nó thi triển, thiên địa hôn ám, một vùng không gian bị nó thắt lại, uy lực chân chính xứng với chữ hủy thiên diệt địa.
Mạn Đà La thản nhiên nói:
– Bất quá muốn luyện thành, phải dùng năng lượng thượng cổ thần hoa Mandala.
Mục Trần sững sờ, hoa Mandala thượng cổ là loài cây thần kỳ, linh trí cực cao, mỗi đóa Mandala đều sánh ngang những cường giả siêu cấp, hắn làm sao mà lấy được năng lượng đó?
Mạn Đà La dường như nhìn thấy nghi vấn của hắn, vươn tay ra, chỉ chỉ vào bụng Mục Trần. Đó là vị trí chứa đựng Chí Tôn Hải của hắn, bên trong kia là tờ giấy than thần bí nọ…
Mục Trần giật mình, mặt mừng rơn. Mảnh giấy Bất Hủ Đồ Lục kia chính là phong ấn thần văn của đóa thần hoa Mandala. Nói vậy cũng giống như Mạn Đà La Diệt Thiên Quang này chính là dành riêng cho hắn rồi!
Người khác không thể luyện được, nhưng hắn lại hoàn mỹ có được!
Hắn rống lên tiếng cười đắc chí vui mừng, Mạn Đà La cho một món quà phải nói là vô cùng thích hợp!