Lôi âm vô sắc vô hình ập tới, chớp mắt oanh kích vào màn hào quang có long văn kia.
“Bùm!”
Lôi âm va chạm vào, nhưng kinh ngạc là màn phòng thủ của long lân không hề rung động, còn tinh huyết thượng cổ Viêm Long lại kịch liệt nổi sóng, vang lên những tiếng gào thét đau đớn.
Chúng nó dường như bị tổn thương, nhưng rõ ràng màn chắn phòng ngự của long lân vẫn hoàn mỹ vô khuyết, chẳng hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
Mục Trần lẳng lặng nhìn vào những giọt tinh huyết đang run rẩy, ngón tay lại búng ra.
Lôi âm lại rít lên xông tới.
“Bùm!”
Chín giọt tinh huyết Viêm Long không thể cầm cự được, bị đánh văng ra, va vào lớp chắn phòng ngự phía sau, phá vỡ nó rồi văng ra ngoài khỏi sự bộ của long lân.
“Véo!”
Vị trí Mục Trần đứng khi nãy chỉ còn lại tàn ảnh, còn chân thân của hắn đã lao đến vị trí chín giọt tinh huyết bị bắn văng đi, giơ tay hút lấy tất cả.
“Gràoooooooo!”
Chín giọt tinh huyết vẫn không cam chịu, gào lên như muốn tr61n thoát, thế nhưng hai luồng linh lực hùng mạnh trào ra từ cơ thể Mục Trần, một cháy bừng tử hỏa, một lẹt xẹt lôi điện vô hình.
Hai luồng linh lực có thuộc tính sức mạnh khác nhau nhưng lại cân bằng một cách kỳ diệu, hỗ trợ nhau tạo thành một khối cầu hào quang giam khốn chín giọt tinh huyết vào trong.
Khống chế sức mạnh hoàn mỹ như thế, trạng thái bình thường đương nhiên Mục Trần còn kém xa mới đủ khả năng làm được.
“Xẹt xẹt”
Tinh huyết bị đoạt mất, chín mảnh long lân phát sáng dữ dội, bắn ra mãnh liệt, nhanh như điện công kích Mục Trần.
Công kích cực nhanh, căn bản hắn không thể né tránh.
“Ầm ầm.”
Bất ngờ dung nham bị phá tan, một bàn tay khổng lồ kim sắc thò vào, chụp lấy Mục Trần.
“Bùm bùm”
Long lân bắn trúng bàn tay đó, nháy mắt làm nó vỡ nát, nhưng cùng lúc đó một bóng người bay vút lên, vài cái chớp mắt đã ra khỏi bề mặt dung nham.
Hải vực dung nham lúc này cực kỳ hỗn độn, chín con Viêm Long đang chảy ra như sắp bị diệt, có lẽ vì tinh huyết đã bị cướp mất, không còn chủ thể khống chế tạo hình cho chúng nó.
Cửu Cửu Viêm Long trận đã mất đi sức mạnh hạch tâm, rõ ràng là đã bị phá, sắp tan nát.
Mục Trần đứng giữa không trung, mái tóc dài phất phới cùng đôi mắt tịch mịch lẳng lặng nhìn ra ngoài, không chút động dung.
– Sao lại như thế…
Nhiều cường giả vẫn còn đang kinh ngạc, đặc biệt là năm vị thống lĩnh Đại La Thiên quân đều trừng mắt hoảng hồn khó tin.
Mục Trần cướp sạch toàn bộ 9 giọt tinh huyết? Hỏa Mị Nhi ngày trước tấn thăng đại thống lĩnh cũng chỉ cướp được 4 giọt mà thôi. Chẳng lẽ Mục Trần còn mạnh hơn Hỏa Mị Nhi ngày trước?
Hiển nhiên không thể nào!
– Thứ đó là….
Mạn Đà La nheo mắt nhìn Mục Trần, dò hỏi:
– U Minh Tâm Ma Lôi sao? Khó trách hoàn toàn bỏ qua phòng ngự long lân, tấn công trực tiếp vào khí tức Viêm Long trong tinh huyết.
– U Minh Tâm Ma Lôi?
Đám cường giả phía sau nghe nói liền thất thanh. U Minh Tâm Ma Lôi nổi tiếng có thể xuyên qua phòng ngự vật lý, tạo thành thương tổn trong tâm linh, phương thức công kích cực kỳ quái đản. Không ngờ được, Mục Trần lại có thể dùng nó khắc chế tinh huyết thượng cổ Viêm Long.
– Tinh huyết thượng cổ Viêm Long vẫn còn sót lại ý chí của chân thân, những tàn linh này cực kỳ e ngại lôi âm, không ngờ lần này hắn lạ may mắn vừa hợp như thế.
Mạn Đà La thản nhiên nói.
Mọi người cũng thở dài, đúng là may mắn, chứ bằng không thì bọn mang tiếng cường giả này chắc phải lao đầu vào biển dung nham tự tận cho khỏi xấu hổ. Chuyện mà họ cố gắng hết sức làm cũng không xong, một gã Chí Tôn tam phẩm lại hoàn thành một cách hoàn mỹ, thật là bẽ mặt.
– Vậy lần này tính sao?
Cửu U hỏi.
Mạn Đà La cười nhạt:
– Đương nhiên là thắng, thế gian nào có chuyện như vậy mà gọi là gian lận? Chỉ cần chiến thắng, thủ đoạn gì mà không được, đó cũng là bản lĩnh đó chứ. Trong một thời gian ngắn mà hắn có thể tìm ra cách phá trận, lại khống chế U Minh Tâm Ma Lôi tốt như vậy, đâu phải chỉ có trùng hợp.
“Ầm ầm.”
Mạn Đà La dứt lời đại trận dung nham lập tức tan vỡ, rơi xuống Đại La Viêm Trì nóng bỏng.
Trên bầu trời, Mục Trần bỗng nhiên run lên, đôi mắt tịch mịch trở lại bình thường, tóc dài cũng ngắn trở lại, hoàn toàn khôi phục vẻ ngoài của chính hắn trước đó.
Trạng thái Tâm Ma kết thúc, ánh mắt trở nên sinh động trở lại, mang theo vẻ mặt vui mừng.
– Từ giờ trở đi, ngươi chính là lục thống lĩnh Đại La Thiên quân.
Mạn Đà La vẫn bình thản nói tiếp.
Dưới bình đài, toàn bộ chiến sĩ Đại La Thiên quân lập tức ôm quyền cung kích, nhất tề hô vang.
– Tham kiến lục thống lĩnh!