Dung nham đỏ rực, một gã khổng lồ bằng vàng huơ tay loạn xạ, sức mạnh kinh hoàng càn quét dung nham, đập bể đầu những con Linh Viêm Mãng dữ tợn đang lao tới như thiêu thân.
Vùng dung nham này trước một tràng cảnh tàn sát trở nên chấn động dữ dội.
Chiến đấu kịch liệt đến nỗi những chiến sĩ Đại La Thiên quân dày dạn trận mạc cũng ngơ mặt ra đứng hình.
Dù Mục Trần có thể khôi phục linh lực bằng cách luyện hóa Linh Viêm Tủy thu được, nhưng chiến đấu kiểu này không thể nào kéo dài mãi được, vì linh lực thì khôi phục được, nhưng tinh lực con người cũng có hạn, khó mà khôi phục bằng ngoại vật.
Chiến đấu điên cuồng hết một ngày, giữa bầy Linh Viêm Mãng dày đặc càng ngày kéo tới càng đông, Đại Nhật Bất Diệt thân đột nhiên nhảy lên khỏi dung nham, cấp tốc lao ra khỏi vùng chiến sự, chớp lóe mấy cái đã lủi nhanh như quỷ, trốn vào một hang động rộng lớn.
Mục Trần trốn được vào động, lập tức giải thể pháp thân, ngồi xuống ngay ngắn, gương mặt trắng bệch, mệt mỏi hiện rõ trên mặt. Chiến đấu liên tục như vậy gần như hao sạch sức lực, nếu hắn không có ý chí cao kiên trì, e rằng lúc này đã ngất xỉu vì kiệt sức.
Có điều lúc này vừa rời khỏi trạng thái chiến đấu cũng không nên nghỉ ngơi liền, vì đây la thời điểm tu luyện tốt nhất.
Mục Trần vung tay lên, những khối Linh Viêm Tủy rực cháy lơ lửng trước mặt, hắn nắm khẽ bàn tay, lấy ra một bình ngọc. Búng ngón tay bật nắp bình, một dòng nước trong vắt bay ra, lượn lờ quấn lấy thân thể hắn, toát ra dao động linh lực tinh khiết.
Linh Viêm Tủy và Chí Tôn linh dịch, hai thứ tài liệu tuyệt vời.
Mục Trần xếp bằng, hai tay nhanh chóng kết ấn, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, tiến vào trạng thái tu luyện. Miệng của hắn khẽ há ra, hút lấy một viên Linh Viêm Tủy và một giọt Chí Tôn linh dịch.
Linh lực khô kiệt lại được thức tỉnh, đồng thời làm cho nó trở nên hùng hậu hơn, cô đặc hơn…
Tròn một tháng sau đó, Mục Trần tiếp tục cách thức tu luyện điên loạn như vậy.
Vùng dung nham đỏ rực ở đây ngày nào cũng ồn ào sôi động, kim quang bắn phá tứ tung, gã khổng lồ bằng vàng như một cỗ máy săn bắt rắn, tay quơ quào không biết mệt, chiến đấu không ngơi nghỉ với bầy Linh Viêm Mãng đông đảo.
Mỗi khi chiến đấu, hắn kiên trì đến khi tinh lực đến cực hạn mới kéo lê cái thân mệt mỏi chạy trốn khỏi vùng dung nham, trở lại hang động lớn tiếp tục tu luyện ở trạng thái tĩnh.
Kiểu tu luyện điên cuồng của Mục Trần làm cho những chiến sĩ Đại La Thiên quân cũng bị phân tâm, chép miệng lắc đầu.
Gã kia thật sự ngoài mặt cũng hiền, nhưng không ngờ cố chấp và ngang bướng ăn vào tận trong xương. Bọn họ tự vấn, nếu đổi lại bản thân, chẳng biết điên cuồng như vậy được mấy ngày.
Ngay cả Thiết Sơn, Băng Tâm và hai vị thống lĩnh kia cũng khiếp hãi trước biểu hiện của hắn, trong lòng cảm thán. Gã trai này được vực chủ đại nhân chú ý cũng có lý.
Nỗ lực cực lớn, thu hoạch khổ luyện một tháng qua của Mục Trần cũng không nhỏ. Linh lực của hắn đã cường hãn hơn rất nhiều, mặc dù chưa đột phát được, nhưng rõ ràng đã hùng hậu hơn gấp đôi, khả năng chiến đấu liên tục của hắn cũng tăng lên, sức bền được cải thiện.
Ngày đầu tiên, hắn chỉ có thể cố hết sức được hơn nửa ngày, thế nhưng hôm nay, hắn đã có thể đánh liên tục không nghỉ trong 2 ngày!
Hơn nữa, mỗi ngày đều chiến loạn, hắn cũng đã bắt đầu thích nghi với nhiệt độ cực nóng ở Đại La Viêm Trì. Không khí nóng bỏng nơi này không còn làm cho cơ thể hắn khô khốc khó chịu, mà ngược lại càng nóng cháy hăng hái đầy sung mãn.
Trong một tháng, không biết bao nhiêu Linh Viêm Mãng dưới trăm tuổi bị hắn tàn sát, thậm chí những con trên trăm tuổi bị giết cũng lên đến 3 con số.
Đến lúc này, vùng dung nham vốn là nơi trú ngụ của những bầy Linh Viêm Mãng, lúc này gần như bị Mục Trần tận diệt, đến nỗi số lượng chúng nó trong vùng trở nên thưa thớt, không còn đông đảo đáng sợ như trước nữa.
Linh Viêm Mãng tuy không có linh trí, nhưng rõ ràng cảm nhận được sự biến mất của đồng loại, biết được vùng nay đã không còn là mảnh đất lành cho chúng.
Số lượng chúng nó theo đó cũng giảm bớt. Đến lúc này, tu luyện “địa ngục thức” trở thành mò tìm Linh Viêm Mãng, một con cũng khó thấy.
Dung nham bắn lên, Mục Trần đứng yên trên khối đá lớn, đôi mắt sắc lẹm như ưng quét một vòng, nhưng không thấy bóng dáng một con mồi nào cả, làm hắn chán nản thở ra.
– Linh lực trong Chí Tôn Hải dường như sắp bão hòa với kiểu tăng trưởng này…
Mục Trần nhìn hai tay mình, cảm nhận dao động linh lực trong người. Hắn nhận thấy độ tăng trưởng linh lực lúc này trở nên đình trệ, mấy ngày nay luyện hóa Linh Viêm Tủy với Chí Tôn linh dịch cũng khó xuất hiện chút dấu hiệu nào.
Tình huống như vậy rõ ràng cơ thể đã bắt đầu bội thực với cách thức tu luyện này, khiến hắn mất đi hiệu quả thần tốc khi trước.
Mục Trần thở dài, liếm môi nhìn xuống biển dung nham. Có lẽ Linh Viêm Tủy trăm tuổi đã không còn đáp ứng được hắn nữa.
Muốn đột phá, hắn phải tìm Linh Viêm Tủy hùng mạnh hơn.
Ví như Linh Viêm Tủy 300 tuổi, 500 tuổi… chẳng hạn. Và thứ đó dĩ nhiên chỉ xuất hiện ở những độ sâu lớn hơn dưới kia.
Có điều dung nham trong Đại La Viêm Trì nóng đáng sợ, mấy vị thống lĩnh như Thiết Sơn, Băng Tâm cũng không dám khinh xuất xuống dưới quá sâu.
Nhưng đáng tiếc là, điều đó vẫn không cách nào ngăn cản Mục Trần.
Ngẩng lên nhìn phía trên, hắn cười cười. Cảm nhận được dao động hướng đó, có lẽ là mấy người thống lĩnh đang chú ý dưới đây. Hắn hít một hơi, rồi không chần chừ suy nghĩ nữa, lắc mình lao xuống dòng dung nham nóng chảy rực lửa.
“Tùm tùm”
Dung nham bắn lên tung tóe, bình đài trên cao, đám thống lĩnh nhìn nhau, chẳng biết nói gì trước sự việc Mục Trần hưng phấn lặn sâu xuống Đại La Viêm Trì.