– Nhiều quá hả? Cái đó chỉ là điều chế viên Đại Nhật Tinh đầu tiên mà thôi. Càng đụng đến những viên sau, càng cần gấp bội Chí Tôn linh dịch nữa đó.
Mạn Đà La vỗ vỗ bả vai hắn, ra chiều nhắc nhở.
Mục Trần tái mét gương mặt. Cái này mà Cửu Dương lực gì chứ, có mà Linh Dịch lực mới đúng!
– Coi cái mặt nghèo rớt mùng tơi của ngươi kìa… thôi thôi xét lại lúc nãy nhờ ngươi nhiều chuyện giúp ta một phen, viên thứ nhất ta sẽ điều chế giúp ngươi.
Mạn Đà La ra vẻ thương hại kẻ nghèo khó đang thương, phất tay như kiểu bố thí.
Đang nghệt cái mặt sầu thảm khổ ải còn bị chọc ghẹo, hắn đang muốn điên lên, nghe nàng nói sẽ làm giúp, lập tức cơn giận trong lòng chưa dâng lên đã tắt ngúm, ra chiều nịnh nọt:
– Tri ân báo ân, quả nhiên là nữ anh hùng.
– Chẳng có cốt khí…
Mạn Đà La liếc xéo.
– Cốt khí cũng phải sau việc này mới có.
Mục Trần cười xòa.
– Triêu hồi Đại Nhật Bất Diệt thân ra mau.
Mạn Đà La chẳng buồn buôn chuyện.
Mục Trần lập tức làm theo, kim quang lấp lánh, Đại Nhật Bất Diệt thân lại xuất hiện trong lòng núi.
Mạn Đà La vươn tay ra, hắc ám ngưng tụ nơi đầu ngón tay, bắn ra thành một đường tăm tối nhanh như chớp chiếu vào giữa trán Đại Nhật Bất Diệt thân.
Ở đó có một viên Đại Nhật Tinh.
Luồng hắc ám khóa chặt Đại Nhật Tinh, Mục Trần liền nhận thấy nguồn linh lực cuồn cuộn từ đâu đó đang đổ vào Đại Nhật Tinh.
Hào quang Đại Nhật Tinh càng lúc càng sáng ngời, mơ hồ như có năng lượng đáng sợ đang dâng lên.
Luồng hắc ám ngắt quãng, nhưng Đại Nhật Tinh không có dấu hiệu gì giống như Mục Trần tưởng tượng là trứng nở.
– Sao lại thế?
Mục Trần giương đôi mắt nghi hoặc nhìn Mạn Đà La đã làm xong.
Tiểu cô nương xoa xoa hai thái dương, tỏ ra rất mệt mỏi, trừng mắt dọa hắn:
– Ngươi cho cái việc này giống như con gà mái đẻ trứng sao? Dễ vậy à? Ta đưa một tia linh lực vào trong đó chậm rãi điều chế, đợi nó lớn lên còn cần phải một thời gian nữa.
Mục Trần lúc này mới biết, cười nói:
– Vậy sao không điều chế luôn vài viên nữa.
Cô nàng chỉ phất tay ra chiêu tùy tiện đã có công hiệu của mấy vạn Chí Tôn linh dịch, giàu sang cỡ này sao hắn không tận dụng cho được.
– Cũng được đấy, cái Đại Nhật Bất Diệt thân của ngươi chỉ cần điều chế ba viên Đại Nhật Tinh, chúng ta sẽ nghe vài tiếng bùm bùm chéo chéo rồi ngồi xem pháo hoa nhé. Nào để ta giúp ngươi hóa kiếp cho nó luôn…
Mạn Đà La mỉm cười gian xảo, miệng rối rít đồng ý, rồi xắn áo kéo hai bàn tay xinh xắn ra, mấy tia hắc ám hội tụ ngay mấy đầu ngón tay.
Mục Trần luýnh quýnh vội nhảy lùi lại, chắn giữa nàng và pháp thân:
– Thôi thôi được rồi để ta tự làm.
Mạn Đà La trợn mắt thu tay. Mục Trần vội ân cần nịnh nọt chạy tới ngồi cạnh, lẩm bẩm hỏi:
– Sao ngươi lại biết nhiều về Đại Nhật Bất Diệt thân thế?
Cái sự nghi hoặc này ở trong lòng hắn đã lâu, dường như Mạn Đà La hiểu biết Đại Nhật Bất Diệt thân hơn hắn rất nhiều. Theo lý mà nói, pháp thân này ít có ai biết được, thậm chí thông tin càng ít mới phải.
Mạn Đà La đột nhiên run rẩy, trầm tư. Lát sau mới trả lời:
– Vì trên thế giới, không phải chỉ có mỗi mình ngươi tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân.
– Ngươi cũng tu luyện?
Mục Trần cả kinh.
– Không.
Mạn Đà La khẳng định chắc như bắp:
– Nhưng ta gặp kẻ đó. Ngươi đừng nghĩ mình là duy nhất, và tay cũng nhắc nhở ngươi, nếu một ngày kia có nhìn thấy kẻ nào sử dụng Đại Nhật Bất Diệt thân, tốt nhất phải cẩn thận đề phòng.
– Tại sao?
Mục Trần nghiêm túc hỏi.
– Mục đích ngươi tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân là cái gì?
Mạn Đà La hỏi ngược lại.
– Vạn Cổ Bất Hủ thân…
Buột miệng trả lời, Mục Trần sực tỉnh. Nói cách khác, những kẻ cũng tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân chính là kẻ địch cạnh tranh Vạn Cổ Bất Hủ thân với hắn.
– Vạn Cổ Bất Hủ thân chính là một trong số ít nguyên thủy pháp thân còn tồn tại, đương nhiên muốn luyện được nó phải là kỳ tài một trong muôn vạn người. Ngươi đã luyện ra Đại Nhật Bất Diệt thân, xem như có được chiếc vé khởi hành, sau này ngươi đạt được tình trạng gì, thì phải xem nỗ lực bản thân.
Mạn Đà La nghiêm túc dặn dò.
Mục Trần cũng nghiêm túc lắng nghe, trong lòng dậy sóng. Lời của nàng đương nhiên đúng, Vạn Cổ Bất Hủ thân chẳng biết còn bao nhiêu bí ẩn chưa khám phá.
– Những nguyên thủy pháp thân khác cũng như vậy sao?
Mục Trần dò hỏi.
– Có lẽ thế.
Mạn Đà La cũng không có câu trả lời chính xác.
Mục Trần gật gù:
– Đa tạ, ta sẽ cẩn thận, bất quá nghe ngươi nói như vậy ta lại càng hứng thú hơn nữa.
Mạn Đà La cũng ngạc nhiên thích thú trước thái độ hưng phấn của hắn. Tên này đúng là can đảm hơn người.
– Báo đáp ngươi một chút thôi.
Mạn Đà La đứng dậy, xoay lưng đi ra khỏi lòng núi:
– Đi thôi, Đại La Thiên vực chuẩn bị mở chinh phạt chiến, ngươi tự lo cho bản thân đấy, đừng để người ta xử lý, không lại lãng phí mất Đại Nhật Bất Diệt thân.
Mục Trần mỉm cười, gương mặt kiên nghị. Tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân bao nhiêu nguy hiểm, hắn cũng không từ bỏ. Sẽ có ngày luyện thành Vạn Cổ Bất Hủ thân hiển hách!
Vì đó là tấm vé hiển nhiên của hắn trên con đường cường giả cái thế.