Ánh mặt trời xé rách tầng mây ở ngày thứ ba, hầu hết mọi người đều chú ý đ6én Cửu U cung.
Một nơi trong trung tâm Đại La Thiên vực, trước một cung điện đen tối, Tu La vương bình thản hướng mắt vè Cửu U cung. Phía sau hắn ta, đệ nhất thống lĩnh Từ Thanh cũng đang khoanh tay đứng nhìn.
– Đại nhân, Cửu U cung vẫn không có động tĩnh gì sao?
Từ Thanh chần chờ hỏi.
Tu La vương thản nhiên nói:
– Cửu U vương có trẻ tuổi, nhưng lại không phải kẻ lỗ mãng. Nàng ta dám chấp thuận khiêu chiến Huyết Ưng điện, tất nhiên phải có con bài tẩy. Những ngày qua Cửu U cung bế quan, tám chín phần là đang chuẩn bị con bài tẩy đó.
– Nghe nói lần này đánh cược là do gã tân thống lĩnh Mục Trần đáp ứng. Thật là không biết trời cao đất dày, Cửu U sao lại để hắn tùy tiện như vậy.
Từ Thanh nhíu mày, trong giọng nói có hương vị khác. Hắn nhận thấy có vẻ Cửu U đối với Mục Trần không phải là quan hệ chủ-tôi, bằng không Cửu U đâu có để hắn quyết định.
Tu La vương nhìn lại, nhoẻn miệng cười:
– Sao chứ? Ghen à?
Từ Thanh đỏ mặt, cười sượng sùng.
– Chớ có khinh gã trẻ tuổi kia. Ta cảm thấy, Huyết Ưng điện sẽ mau chóng hối hận vì đã chọc tới hắn.
Tu La vương lắc đầu, mắt híp lại.
Từ Thanh cả kinh, rồi trầm tư. Từ khi theo Tu La vương đến nay, lần đầu tiên nghe được chủ tử đánh giá cao một gã trẻ măng còn ít tuổi hơn hắn đến như vậy.
Huyết Ưng điện.
Huyết Ưng vương thượng tọa, gương mặt đầy đắc ý, tay cầm hai cục sắt xoay xoay luyện cơ tay.
Bất kể Cửu U cung hôm nay có động tĩnh gì hay không, kết quả cuối cùng cũng chẳng thay đổi được. Đến khi hắn có thể đè bẹp Cửu U cung, để xem sau này còn thế lực nào trong Đại La Thiên vực dám đắc tội Huyết Ưng điện nữa.
Đặc biệt hắn muốn nhìn thấy cái vẻ mặt kiêu ngạo của con bé Cửu U kia lúc bại trận sẽ khó coi thế nào, thật là một khoảnh khắc đáng hả hê.
Tưởng tượng như vậy, Huyết Ưng vương càng thêm mong đợi.
Cửu U cung, trong thâm sơn.
Cửu U vẫn yên tĩnh đứng trên sơn đỉnh, hôm nay nàng vận bộ y phục xanh lục thẫm, quần bó khít chặt cặp đùi thon thả ngon lành, mái tóc đen phe phẩy, gương mặt lãnh diễm bình tĩnh.
Đường Băng, Đường Nhu phía sau lại không được như vậy, cả hai đang lo lắng vô cùng, vì Mục Trần đã ba ngày không có động tĩnh.
Mà lúc này trận đánh cược đã sắp bắt đầu!
Nếu Cửu U cung không ra, thì sau này đừng mong yên ổn ở Đại La Thiên vực. Người ta sẽ nói Cửu U cung sợ chiến, đương nhiên danh vọng của họ sẽ gặp đả kích trí mạng.
– Cửu U tỷ tỷ. Hay là cưỡng chế Mục Trần gọi hắn tỉnh lại đi? Dù thất bại thì cũng tốt hơn không chiến.
Cửu U lắc đầu, nói gọn một chữ:
– Chờ!
Đường Băng thở dài, chẳng biết làm sao.
Vách núi phía kia, Mạn Đà La dáng vẻ chẳng quan tâm, cứ hết đung đưa cái chân lại uốn éo cái lưng, đôi mắt hoàng kim thỉnh thoảng liếc nhìn khu vực chiến ý bồng bềnh, ánh mắt thoáng một tia thất vọng không ai biết.
“Cuối cùng vẫn không được sao?”
Mạn Đà La ngồi dậy, phủi tay định bỏ đi, bất chợt kinh giác quay lại nhìn. Quân đoàn Cửu U vệ đang nhắm mắt tĩnh tọa dưới rừng thẳm, đột nhiên đồng loạt mở mắt.
“Ầm!”
Chiến ý mênh mông trên bầu trời theo đó cũng bùng phát, hình thành những luồng long quyển phong gầm rú hung tợn, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.
Cửu U cũng kinh ngạc, rồi mọi người nhìn thấy gã trai yên lặng ba ngày trong chiến ý mênh mông đang từ tốn đứng thẳng trên bầu trời.
Hình dáng không đổi khác, nhưng chẳng hiểu sao lại toát ra vẻ uy nghiêm thống lĩnh chiến ý.
– Có vẻ thành công.
Mạn Đà La mỉm cười.
Đường Băng và Đường Nhu cực kỳ hân hoan, bàn tay đang nắm chặt của Cửu U cũng nhẹ buông ra, thở phào.
Xa xa, Mục Trần lắc mình đến cạnh Cửu U, hắn mỉm cười, chiến ý dâng cao.
– Thật có lỗi, bắt mọi người đợi lâu. Bây giờ chúng ta nên đi gom chiến lợi phẩm của mình chứ nhỉ!
Cửu U nhìn hắn, trong lòng trở nên an bình trở lại.
Hắn luôn tạo ra những kỳ tích mà người khác khó có được, lần này cũng là như thế.