Đại Tu Di Ma Trụ đập mạnh xuống, phá nát bảy luồng linh lực công kích, thế đi không giảm quật luôn ba gã Chí Tôn đi đầu.
Đại Tu Di Ma Trụ mang theo cái bóng lớn và hung sát khí cuồn cuộn ập tới, biển rừng bên dưới bị xé toang, ba vị cường giả Chí Tôn bị uy hiếp trực tiếp biến sắc trước thế công đáng sợ.
“Ầm!”
Ba đạo Chí Tôn pháp thân cùng lúc xuất hiện, thân hình to lớn hứng chịu cú đập của Đại Tu Di Ma Trụ, cả một phạm vi mấy ngàn trượng bị kình lực san phẳng thành đất bằng.
Ba Chí Tôn pháp thân bị đánh văng đi, những cái chân to luýnh quýnh nện bước để lại những cái hố sâu và lớn, ổn định thân hình, cả ba hoảng sợ tột độ.
Lúc này mới chân chính cảm nhận được sự sợ hãi của bốn thủ lĩnh Mang sơn khi trước, gã thiếu niên trước mặt này mỗi khi ra tay đều là sát chiêu chân chính, tuyệt đối không nương tay.
Bọn họ ngẩng lên, Mục Trần đứng giữa trời, khí thế ác liệt như hung thần, Đại Tu Di Ma Trụ hung sát sau lưng, như hình thể viễn cổ ma thần hiện thế.
Đôi mắt hắn như có lửa bập bùng, gương mặt lạnh lẽo không chút tình cảm biểu hiện, khiến cho họ lạnh cả tim.
Một cặp mắt không có gì khiến nó dao động được.
Tên kia như thể bất kỳ ai cản đường, dù có xả mạng cũng sẽ phải khiến địch thủ trở thành tro tàn dưới chân hắn.
Bọn họ còn đang kinh hãi, Mục Trần lắc mình bay lên phía trên Đại Tu Di Ma Trụ, điều khiển nó bắn đi như một tia u quang, tốc độ cực nhanh. Nếu như cả bảy vị Chí Tôn cùng dốc tận lực ngăn cản, hẳn cũng có thể làm được, chỉ có điều lúc này không có kẻ nào dại dột đưa đầu chịu báng.
Họ cảm nhận được hung sát khí ác liệt tỏa ra từ Mục Trần, ánh mắt lãnh khốc cho thấy gã kia vừa bắt đầu chiến đấu đã xác định đánh đến chết mới thôi.
Để tu luyện đến trình độ này, họ đã cố gắng và trả giá không biết bao nhiêu, do đó cực kỳ quý trọng mạng sống của mình. Tắm mình trong Đại La Kim Trì đương nhiên là một cơ hội quý giá, nhưng so với mạng sống thì vẫn không thể nào đem ra so sánh được.
Hơn nữa, cho dù đi lên được Đại La kim đài, còn phải đối diện tứ đại thống lĩnh cực kỳ mạnh mẽ. Do vậy nếu ở đây liều một phen sống mái với tên hung ác này thì thật mất nhiều hơn được.
Bảy người bắt đầu thấy do dự không dám đánh tiếp.
Mục Trần chẳng quan tâm, hắn đứng trên Đại Tu Di Ma Trụ, quần áo lất phất, mơ hồ có thêm ngọn lửa tí tách lượn lờ xung quanh.
Chân núi Kim Trì Phong, khán giả nín thở theo dõi kính linh lực, Mục Trần đơn độc xông pha giữa vòng vây bảy vị Chí Tôn hiển nhiên rất đáng chú ý.
Đường Băng, Đường Nhu mím môi, tâm trạng lo lắng, nhưng cũng cảm thấy Mục Trần có vẻ như rất thu hút, khiến người ta không thể rời mắt được.
Gã kia nhỏ tuổi hơn các nàng, mà khí phách thật sự hoàn toàn áp đảo những cường giả ngang ngửa.
Xông đến vòng vây bảy vị Chí Tôn, hắn cũng không dừng bước, lấy ra Đại Tu Di Ma Trụ hùng hổ tiến tới.
Từ đầu tới cuối, bảy vị Chí Tôn chưa ai ra tay.
Thậm chí, lúc Mục Trần vượt qua bọn họ, bảy người còn thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt của gã kia khiến họ hiểu rằng, nếu phải ra tay, dù có chặn Mục Trần lại được thì họ cũng trả một cái giá rất đắt.
Họ không thể hiểu vì sao tên nhóc kia lại có cặp mắt sắc bén kiên định như thế, nhưng cảm giác nhạy bén của một tu luyện giả nhiều năm cho họ biết rõ, nhân vật ngoan cường như thế không nên chọc vào.
Do vậy sau một hồi cảm thấy khó chịu họ cũng trở nên thoải mái hơn. Gã kia thành tựu sau này ắt bất phàm, bước tiến của hắn họ nào có tư cách ngăn cản.
Mục Trần dễ dàng đột phá vòng vây bảy vị Chí Tôn, chân núi Kim Trì Phong lại được dịp chấn động bàn tán, không ít cường giả kinh ngạc ra mặt, không tin vào những gì mình vừa thấy.
Họ không ở trong đó, dĩ nhiên không thể nào hiểu được vì sao bảy vị Chí Tôn lại hành động như vậy.
Trên trời, Tam Hoàng lẳng lặng nhìn kính linh lực, dõi theo gã thiếu niên với Đại Tu Di Ma Trụ, thần sắc có điểm lạ.
– Mục Trần này tiền đồ bất phàm, Đại La Thiên vực cuối cùng đã tìm thấy một nhân vật kiệt xuất.
Thụy hoàng đang ngái ngủ nhưng đã mở mắt, ánh mắt thâm thúy như trời đêm rất cơ trí, giọng nói mờ ảo.
Thiên Thứu hoàng và Linh Đồng hoàng nghe Thụy hoàng nhận xét như vậy cũng cực kỳ kinh ngạc. Bao năm nay họ mới lần đầu tiên nghe thấy Thụy hoàng khen ngợi một hậu bối, sự ưu ái này cả tứ đại thống lĩnh đương thời cũng chẳng có.
Thiên Thứu hoàng có quan hệ mật thiết với Cửu U thì mỉm cười, còn Linh Đồng hoàng đưa ra nhận xét không mặn không nhạt:
– Thiên tài vô số, kinh tài tuyệt diễm như sao đầy trời, nhưng cuối cùng có thể dốc hết bản lĩnh vẫn chỉ như lá mùa đông.
Thụy hoàng chẳng buồn đáp lời, ngáp một tiếng rõ to rồi lại nhắm mắt.
Mục Trần vượt qua ải khó, vung tay thu Đại Tu Di Ma Trụ vào trong cơ thể, lướt đi giữa trời, chỉ chốc lát sau Đại La kim đài rực rỡ đã xuất hiện trước mặt.
Chậm rãi bước tới, hạ xuống bình đài cứng rắn, khóe miệng cong lên đắc ý. Hắn đã đặt chân lên Đại La kim đài.
Vượt qua chỗ này, Đại La Kim Trì đã dễ như trở bàn tay!