– Những thành thị đó đâu phải chúng ta cưỡng đoạt, ngươi rời khỏi Cửu U cung nhiều năm, bọn họ có được các ngươi che chở bảo vệ? Lẽ đương nhiên họ sẽ phải tự đi tìm chủ mới.
Huyết Ưng vương cười gằn lý luận.
– Huyết Ưng vương, còn chưa rõ ràng nhau hay sao, còn ra vẻ đường hoàng, những trò bẩn uy hiếp sau lưng còn nghĩ ta không biết ư?
Cửu U tỏ ra đối chọi gay gắt.
Cục diện đối đầu căng thẳng không ai nhường ai, chư vương còn lại cũng chẳng lên tiếng, mặc cho hai người tranh đấu.
– Hai vị hà tất phải tranh cãi.
Linh Đồng hoàng phía trên đột nhiên cười, đôi mắt đen thùi quét nhìn cả đại điện:
– Đại La Thiên vực dĩ nhiên phải hành xử theo quy tắc Đại La Thiên vực, chỉ cần không vi phạm quy tắc, thì mọi chuyện đều được. Quyền sở hữu thành thị, bất cứ ai cảm thấy không vừa mắt, thì cứ việc ra tay, chỉ cần nhớ rằng, hết thảy phải nằm trong quy tắc.
Cửu U nghe vậy, mày liễu dựng thẳng, còn Huyết Ưng vương đắc ý cười cười.
Thân là vương Đại La Thiên vực, dĩ nhiên họ phải rõ quy tắc Đại La Thiên vực hơn ai hết. Lãnh thổ rộng lớn, phần lớn những thành thị sầm uất nhất đều do Đại La Thiên vực trực tiếp quản hạt, thế nhưng những thành thị do Cửu Vương quản lý cũng chẳng kém, chỉ có điều địa bàn không như nhau, vẫn thường xuyên xảy ra xung đột vì mâu thuẫn lợi ích địa bàn.
Những tranh chiến đó Đại La Thiên vực không hề cấm cản, nhưng vẫn có quy tắc, đó là thủ lĩnh vương cấp không được trực tiếp ra tay, chỉ để cho cấp dưới từ thống lĩnh trở xuống tranh đoạt.
Chiến lực Cửu U cung hiện tại, chính là yếu nhất trong Cửu Vương, thậm chí cả thống lĩnh cũng chỉ có được mỗi mình Mục Trần, còn các thế lực vương cấp khác, cường giả như mây, thống lĩnh cả bầy, nếu tranh chiến chính diện thì Cửu U cung hẳn nhiên chẳng có chút ưu thế.
Lời nói Linh Đồng hoàng có vẻ như công bằng không tây vị ai, nhưng thực ra là chặn đứng ý tưởng thu hồi thành thị về tay của Cửu U.
Cửu U cung không thể chỉ dựa vào mỗi Mục Trần để có thể chống cự nổi đông đảo cường giả của thế lực khác.
Cửu U nghiến răng, định phản pháo, nhưng thoáng thấy Thiên Thứu hoàng khẽ lắc đầu, cũng đành nuốt lại vào bụng, chỉ có thể hậm hực:
– Một khi đã như vậy, thì gặp nhau ở ngoài đi.
– Thích thì chiều, vô tư.
Huyết Ưng vương cười, cũng chẳng để tâm đến sự hằn học của Cửu U. Chiến lực song phương quá mức khác biệt, Mục Trần kia dù có thể đánh bại Triệu Chung, thế nhưng tên Triệu Chung tính ra chỉ là một thống lĩnh bậc trung của Huyết Ưng điện mà thôi.
Mục Trần cũng chẳng nhiều lời, lắc mình trở về sau lưng Cửu U.
– Mục Trần, ngươi thật lợi hại.
Đường Nhu ghé sát vào tai Mục Trần, cười khúc khích, gương mặt vui sướng. Nói gì thì nói, hắn cũng đã làm cho Cửu U cung các nàng nở mày nở mặt.
Đường Băng cũng khẽ gật đầu, nở một nụ cười khó có.
– Đánh nhau sống chết mới mua được một nụ cười của Đường Băng tỷ, thật khó quá nha.
Mục Trần cười khẩy trêu chọc.
Đường Nhu bên cạnh càng cười khúc khích nhiều hơn nữa, hẳn nhiên rất thích thú.
Đường Băng đỏ mặt xấu hổ, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng:
– Đến khi ngươi thật đủ sức giành lấy được tư cách bước chân vào Đại La Kim Trì, ta sẽ cười cho ngươi no mắt thì thôi!
– Vậy thì ta phải cố gắng lắm đây a.
Mục Trần làm ra vẻ hào hứng cố gắng.
Đường Băng hừ nhẹ trong mũi, miệng nhếch lên, không khí áp lực lúc này cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cửu U nhận thấy đã không thể đoạt lại thành thị đã mất bằng Cửu Vương hội nghị, nàng cũng không cố chấp. Xem như hôm nay lấy được tư cách thống lĩnh và tham gia tranh đoạt Đại La Kim Trì cho Mục Trần là đã có thu hoạch, những thứ kia từ từ tìm cách khác vậy.
Tiếp theo những thương nghị khác thì Cửu U chẳng dây vào, hồi lâu sau thì hội nghị cũng kết thúc.
Hội nghị chấm dứt, Cửu U lập tức đứng dậy, dẫn theo ba người bước ra ngoài.
Đến cổng lớn cung điện, vừa lúc đoàn người Huyết Ưng vương cũng bước ra, hai người đối diện, sắc mặt lạnh lẽo khiến cho không khí cũng lạnh đi.
– Ha ha, Cửu U à, người trẻ tuổi hăng hái là tốt, có điều nên nhớ, cứng quá dễ gãy nha.
Huyết Ưng vương cười tủm tỉm.
– Huyết Ưng vương cũng phải nhớ rõ, tham quá, thì bụng chứa không nổi.
Cửu U đốp chát lại ngay.
– Ha ha, cái bụng của ta có ăn sạch Cửu U cung cũng không bể.
Huyết Ưng vương cười khẩy, thoáng nhìn qua Mục Trần, mắt lóe lên, không nói gì, cất bước đi trước.
Ngô Thiên và Tào Phong đi theo sau. Ngô Thiên đến cạnh Mục Trần dừng lại một chút, vỗ vai hắn:
– Vị huynh đệ này, nếu ngươi muốn tham gia tranh đoạt Đại La Kim Trì, ta cũng nên nhắc nhở một chút…
Giọng nói của hắn đột nhiên gằn mạnh dữ tợn.
-… Coi chừng bị ta đánh chết đó.
Hắn cười lớn, vỗ vỗ vai Mục Trần, thong thả bước đi.
Mục Trần nhìn theo Ngô Thiên, lẩm bẩm:
– Thật sự là đang rất muốn… đánh chết hắn à.