Mục Trần gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. Tu La vương cho hắn cảm giác còn cường hãn và thâm sâu hơn cả lão áo đen bảo tiêu của Liễu Minh.
– Đi cùng Tu La vương chính là gã đứng đầu tứ đại thống lĩnh, Từ Thanh.
Mục Trần khẽ nheo mắt, nhìn qua tên kia. Gã đó lúc này chỉ chú ý Cửu U, xem ra đúng như Đường Nhu nói, Từ Thanh này đang tương tư nàng ta.
Có điều Cửu U chẳng hề phản ứng quan tâm, nàng chỉ thoáng nhìn qua Tu La vương, khẽ gật đầu chào.
Trong Đại La Thiên vực, Tu La vương cực kỳ khó tiếp cận, nhưng với Cửu U, xem ra giao tình với vị Tu La vương này so với Huyết Ưng vương thì tốt hơn nhiều. Tu La vương gương mặt giật giật, cũng gật đầu chào đáp lễ. Trước kia Cửu U trong mắt hắn chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng lần này trở về lại khiến hắn thấy một chút áo lực, xem ra vài năm thực lực của nàng cũng tăng lên rất nhiều.
Gã Từ Thanh thấy Cửu U chẳng thèm liếc mắt nhìn mình, chỉ đành than thở trong lòng, nhưng thần thái sang ngời, dáng vẻ như tìm ra được động lực sống cho mình.
Mục Trần nhìn sang đoàn người thứ hai. Gã đi đầu thân hình hùng tráng, đôi tay rất to, gân xanh nổi như rồng rắn uốn lượn, sức mạnh e rằng vỗ một cái núi cao nứt toác.
– Người đó là Liệt Sơn vương… một nhân vật rất lợi hại khác trong Cửu Vương.
Đường Băng thản nhiên nói.
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đột nhiên chú ý gã trai hình thể hùng tráng chẳng kém đi phía sau Liệt Sơn vương, ánh mắt tên đó hơi bối rối nhìn qua.
Hẳn nhiên không phải bối rối nhìn Mục Trần, mà đang nhìn gương mặt lãnh đạm của Đường Băng.
– Hì hì, tên kia chính là Chu Nhạc, hắn có vẻ thích tỷ tỷ, có lần còn lén đến Cửu U cung nhìn trộm tỷ tỷ, bị tỷ tỷ phát hiện, xách kiếm đuổi giết.
Đường Nhu cười khúc khích.
– Xem ra tỷ tỷ của ngươi mị lực không kém.
Mục Trần tỏ ra thú vị. Chu Nhạc rõ ràng là có ý, mà Đường Băng lại không mấy hảo cảm.
Đường Băng trừng mắt nhìn Mục Trần, hắn giả lảng cười cười nhìn đi chỗ khác làm cho nàng chỉ biết tức giận mà chẳng làm gì được. Lúc này mới thấy tên Mục Trần này da mặt rất dày, cho dù có trừng phạt cũng chẳng làm hắn nhận ra lỗi lầm.
– Ha ha, đây chẳng phải Cửu U sao? Không ngờ ngươi đúng là đã trở lại, thật sự là đáng mừng.
Chính lúc đó, một giọng cười sang sảng mà lạnh lẽo vang lên, đoàn người thứ ba tiến thẳng đến.
Mọi ánh mắt xung quanh liền hướng về chỗ này.
Đi trước là một gã tóc đỏ, ánh mắt lợi hại như chim ưng săn mồi, lúc này cũng sẵn sàng vồ lấy thỏ con.
Hắn đang cười tủm tỉm, mái tóc đỏ lắc lư theo gió mang theo chút huyết tinh.
Chẳng cần Đường Băng giới thiệu, Mục Trần cũng dễ dàng đoán ra đây chính là Huyết Ưng vương có mối quan hệ chẳng chút tốt đẹp với Cửu U cung.
Đường Băng và Đường Nhu đều đưa đôi mắt phẫn nộ phun lửa nhìn gã đi sau Huyết Ưng vương, một nam tử áo trắng khá anh tuấn. Sắc mặt tên đó lúc này sượng đi, ánh mắt cúi cúi chẳng dám nhìn thẳng Cửu U.
Mục Trần cũng không khó để đoán ra danh tính người kia, chính là Tào Phong đã rời khỏi Cửu U cung…
Bên cạnh Tào Phong còn có một gã trẻ tuổi hai mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào những bộ vị hấp dẫn của tỷ muội Đường Băng, ánh mắt đầy dâm dục, hắn khẽ liếm môi, dáng vẻ cứ như muốn nuốt sống hai người.
Đây hẳn là kẻ được xếp thứ ba trong tứ đại thủ lĩnh, Ngô Thiên
Cửu U chẳng quan tâm đến lời chào của Huyết Ưng vương, đôi mắt lướt qua vai, thoáng nhìn Tào Phong, gương mặt bình thản.
– Ha ha, Tào Phong! Sao còn không mau ra chào chủ tử cũ của ngươi đi, chậm trễ là đắc tội đó!
Huyết Ưng vương đan tay vào nhau, cười nói tủm tỉm.
Tào Phong ngẩng lên, cười gượng:
– Tào Phong tham kiến Cửu U đại nhân.
Cửu U nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh lạ thường, một chút thất vọng cũng không biểu hiện ra. Dù rằng hôm qua còn thấy khá thất vọng, nhưng lúc này gặp lại cảm giác cứ như người xa lạ, chỉ hơi tiếc gã thanh niên được nàng cứu sống năm xưa nay đã biến chất.
Xem ra con đường cường giả, bên cạnh nhau thì cười nói vui vẻ, nhưng trong tâm vẫn có những ích kỷ len lỏi.
Tào Phong nhìn Cửu U, cảm nhận sự xa lạ mà nàng toát ra, bàn tay không khỏi nắm lại, gương mặt hơi méo mó khó coi.
Hắn không thích biểu hiện như thế của Cửu U đối với việc hắn phản bội nàng.
Cửu U không nhìn hắn nữa, quay sang Huyết Ưng vương, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rồi bất chợt xoay người bỏ đi, hướng thẳng lên bậc thang vạn trượng, cất bước lên cung điện cổ kính, để lại lời nói lãnh tĩnh mà đáng sợ.
– Huyết Ưng, ăn của Cửu U cung ta bao nhiêu, ngươi nên chuẩn bị mà nôn ra hết đi.