Đường Băng thoáng nhìn Mục Trần:
– Danh ngạch Đại La Kim Trì, vừa vặn chỉ có bốn, cho nên nếu hắn muốn có tư cách, thì phải đánh bại một người trong tứ đại thống lĩnh.
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu, Đường Băng có ý rõ ràng, thực lực yếu nhất trong tứ đại thống lĩnh chính là Tào Phong. Hắn muốn tiến vào Đại La Kim Trì, thì phải đánh bại tên kia.
Và Đường Băng hiển nhiên không cho rằng Mục Trần có thể làm được, dù nàng rất ghét tên kia, nhưng việc Tào Phong được liệt vào tứ đại thống lĩnh cho thấy năng lực bất phàm.
– Thế nào? Tự tin chứ? Bằng không thì cứ bỏ đi.
Cửu U nghiêng qua cười nhạt khiêu khích Mục Trần.
Mục Trần bình tĩnh nhìn nàng, vẻ háo hức chờ mong. Nếu hắn mà mở miệng nói không chắc, giở trò rút lui thì e rằng….
– Tuy chưa biết cái đám gọi là tứ đại thống lĩnh có bao nhiêu lợi hại, bất quá… Địa Chí Tôn ta còn không ngán, huống chi vài tên Chí Tôn nhị phẩm?
Mục Trần cười nhạt đầy khinh thường.
– Yên tâm đi, Đại La Kim Trì, tất nhiên phải có phần Cửu U cung chúng ta.
Cửu U nhướng mày không nói gì, Đường Nhu thì hơi ngạc nhiên nhìn dáng vẻ tự tin của Mục Trần. Đường Băng thì nghiền ngẫm, tên này cũng có dũng khí, nhưng tư cách bước chân vào Đại La Kim Trì không phải có dũng khí là được.
Cửu U xoay người tiến vào cung điện, đến khi chân bước lên bậc tam cấp, giọng nói của nàng vang vọng lại:
– Ngươi đã nói lời này, thì cho dù lấy lại danh ngạch tham gia có khó khăn thế nào, ta nhất định cũng phải giành lại cho bằng được.
Nói xong, nàng cất bước biến mất vào cung điện, Đường Nhu nhanh nhảu chạy theo.
Mục Trần dựa vào cột, nhìn Cửu U rời đi, hơi mỉm cười. Từ khi rời khỏi Bắc Thương đại lục, nàng luôn suy tính cho mục tiêu của hắn, luôn dọn đường cho hắn.
Con đường đi đến cường giả cái thế.
– Xem ra Cửu U tỷ tỷ đối xử với ngươi rất tốt.
Đường Băng lãnh đạm đứng gần đó, ánh mắt lạnh băng trở lại, hai tay khoanh trước ngực.
– Ngươi và Cửu U tỷ tỷ có quan hệ gì?
Đường Băng cất tiếng tra hỏi, có vẻ rất áp lực. Cửu U cung mấy năm nay đều do nàng quản lý, thành ra khí thế cũng không tệ.
Nhưng chẳng hề tác dụng với Mục Trần, hắn mỉm cười:
– Quan hệ này cho dù ta trọng thương, cũng không liên quan đến nàng ta.
– Đúng rồi… Đường Băng tỷ, Cửu U muốn lấy lại danh ngạch thống lĩnh có phải sẽ gặp phiền toái hay không?
Hắn liền để chủ đề
– Đại La Thiên vực chỉ có Cửu Vương, mỗi vương cũng chỉ có một danh ngạch, Huyết Ưng vương cướp danh ngạch Cửu U cung chúng ta, nhiều năm nay được nhiều lợi ích, ngươi nói hắn có dễ dàng giao ra hay không?
Đường Băng cau mày.
– Tuy Cửu U tỷ tỷ có Thiên Thứu hoàng đại nhân ủng hộ, nhưng Đại La Thiên vực đâu phải chỉ do Thiên Thứu hoàng đại nhân định đoạt. Bằng không Cửu U cung mấy năm nay cũng không thảm như thế này.
– Do đó Cửu Vương hội nghị ngày mai e rằng chẳng an bình. Cửu U tỷ tỷ đối xử với ngươi rất tốt, mong rằng ngươi không phải là Tào Phong thứ hai, nếu thế cho dù Cửu U tỷ tỷ có ngăn cản, ta quyết không tha cho ngươi!
Mục Trần sờ sờ cái mũi, cười nói:
– Đường Băng tỷ uy hiếp người khác mà vẫn xinh đẹp như vậy.
Đường Băng giật mình trợn mắt, nhìn vẻ đểu cáng của hắn mà tức nổ đom đóm. Chỉ mới biết nhau có vài phút, mà hắn đã giám bỡn cợt nàng?
Cửu U cung xưa nay, nàng vốn rất nghiêm khắc nên ai ai cũng sợ nàng, không ngờ Mục Trần lại dám trêu đùa.
– Yên tâm đi, Đường Băng tỷ, Tào Phong kia…
Mục Trần nhẹ thở một hơi, thản nhiên mỉm cười lạnh lẽo:
– Ta sẽ không bỏ qua hắn!
Cửu U tỏ ra chẳng mấy quan tâm đến việc Tào Phong phản bội, nhưng Mục Trần vẫn thấy nàng tỏ ra bi thương khó thấy, có lẽ cảm giác bị bội phản đó cũng cẳng dễ chịu gì.
Đường Băng giật mình, do dự khẽ nói:
– Ngươi có lòng là được rồi, Tào Phong không phải nhân vật đơn giản, ngươi tận lực cẩn thận đi.
– Ừm!
Mục Trần cười gật đầu, đảo mắt nhìn quanh:
– Đường Băng tỷ, dẫn ta đi dạo đi, từ giờ cũng là người Cửu U cung, cũng nên biết đường đi nước bước chứ.
Đường Băng cau có nhìn hắn, nhưng cũng không từ chối, xoay người đi thẳng. Mục Trần cười tủm tỉm đi theo.
Hôm sau.
Sáng sớm, Cửu U cung đã có một số đông người đang yên tĩnh đứng chờ, cửa cung chậm rãi mở ra, bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng cất bước ra ngoài.
Người đó một thân hắc giáp, bó sát lấy những đường cong tinh tế mà gợi cảm, hoa văn minh tước đang vỗ cánh bay lên mang lại khí thế dũng mãnh cho nàng.
Người đó dĩ nhiên là Cửu U, nhưng hôm nay mang vẻ oai hùng hiên ngang, tóc dài bay bay, ánh mắt đầy uy nghiêm.
– Cung nghênh cung chủ!
Một ngàn lính Cửu U cung khuỵu gối chỉnh tề, âm thanh đồng loạt mang tới khí thế hào hùng.
Cửu U giương mắt nhìn quanh, Mục Trần, Đường Băng, Đường Nhu phía sau yên lặng đứng nghiêm.
– Đi thôi, đi gặp đám người kia, kẻ nào lấy đồ Cửu U cung thì phải ngoan ngoãn trả về!
Cửu U lạnh lùng ra lệnh, lắc mình bay đi. Ba người lập tức theo sát, chiến khí nóng rực.