– Tiền bối yên tâm, chúng ta vừa mù vừa điếc.
Tâm Hồ tiên tử gật đầu lia lịa, người như nàng dĩ nhiên đủ thông minh để hiểu chuyện gì nên biết và không nên biết. Võ cảnh là một con quái vật to lớn, Tiên Hồ tông không đủ sức đắc tội.
Lăng Thanh Trúc hài lòng gật đầu, không nói gì nữa, thân hình biến mất.
Cường giả rời đi, Tâm Hồ tiên tử và gã trung niên thở phào gục xuống mệt mỏi, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi.
– Thật đáng sợ. Chủ mẫu Võ cảnh, thực lực vô cùng đáng kinh hãi, e rằng tông chủ chúng ta cũng thua xa.
Gã trung niên mặt vẫn còn đầy hãi hùng rên rỉ.
– Không thể nào? Tông chủ cũng ở trình độ Địa Chí Tôn, có lẽ chênh lệch đôi chút, chứ….
Tâm Hồ tiên tử kinh nghi.
– Thực lực người kia hơn xa sức cảm ứng của ngươi. Ta đã tu luyện một bộ thần thuật chuyên cảm ứng, dò xét thực lực đối phương rất chuẩn xác. Vừa rồi ta thăm dò, thì thấy rộng lớn vô biên không xét được. Cấp độ Địa Chí Tôn siêu cấp cũng rất khủng bố, nhưng không kinh khủng như thứ ta vừa nhận thấy…
Gã trung niên liếm môi khô khốc nuốt nước bọt.
– Chẳng lẽ…
Tâm Hồ tiên tử trợn mắt kinh hãi, lẩm bẩm mà hai chân rụng rời;
– Chẳng lẽ chủ mẫu Võ cảnh… cũng đã bước vào trình độ Thiên Chí Tôn? Chiến lực Võ cảnh lại đáng sợ như thế?
Thông thường mà nói, chỉ cần thế lực có sự tồn tại của một vị Thiên Chí Tôn, thì đương nhiên là siêu cấp thế lực Đại Thiên thế giới. Vậy mà Võ cảnh kia lại không chỉ có một người?
– Nếu Võ cảnh không mạnh, thì làm thế nào khiến cho chủng tộc thần bí như Băng linh tộc xem là hậu thuẫn. Mà theo tin tức ta biết, Võ cảnh có đến 2 vị chủ mẫu, thực lực đều rất kinh khủng, và người này là một…
Gã trung niên cảm thán than thở, càng làm cho hắn khiếp sợ Võ cảnh. Nữ tử kia cho dù chưa chân chính là Thiên Chí Tôn, thì chắc chắn cũng đã bước một chân vào trình độ đó.
– Sao tiểu tử kia lại có quan hệ với Võ cảnh? Lại còn khiến chủ mẫu Võ cảnh tự thân ra tay…
Tâm Hồ tiên tử lúc này mới giật mình nghĩ lại, không giải thích được vì sao nhân vật siêu cấp như thế này lại có thể xuất hiện ở đây.
– Cô bé áo trắng kia trông có vẻ hao hao giống nàng ta.
Gã trung niên nhanh mắt hơn, chỉ về Lâm Tĩnh khẽ nói.
– Xem ra lần này đúng là Liễu Minh ngu dại. Nhưng thế càng tốt, Thiên Huyền điện tổn thất thảm trọng, đối với chúng ta mà nói, là một tin tức cực tốt.
Tâm Hồ tiên tử nhoẻn miệng cười, rồi không dám ở lâu nữa, cả hai lắc mình lao đi.
Mục Trần nhìn thấy Lăng Thanh Trúc trở lại, lúc này tỏ ra hổ thẹn, xưa nay hắn hành động cẩn thận, vậy mà lần này lại mắc phải rất nhiều sai lầm.
Lâm Tĩnh chạy đến nắm tay Lăng Thanh Trúc cười nịnh khúc khích, hai mắt đảo liên tục. Chẳng đợi cô bé giở trò gì, Lăng Thanh Trúc đã búng tay gõ vào trán nàng.
– Đừng có để mấy cái ý tưởng quái quỷ đó trong đầu nữa, cha ngươi đã nói nhất định phải đưa ngươi về. Bằng không lần tới sẽ không phải ta xuất hiện nữa, mà chính là cha ngươi đó.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười trêu ghẹo.
Lâm Tĩnh méo mặt khóc than.
– Mẹ, nói với cha cho ta ra ngoài một thời gian đi mà.
Lâm Tĩnh cầu xin.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười lắc đầu, hiển nhiên không cho nàng cơ hội thương lượng.
Lâm Tĩnh chán nản gục đầu, chợt giật người ngẩng lên, ra vẻ mong chờ đề nghị Mục Trần:
– Mục Trần, hay là ngươi đi cùng với ta về Võ cảnh đi, ở đó chơi vui lắm. Có ta bảo hộ ngươi, khẳng định không ai dám làm cho ngươi nổi giận!
Mục Trần nghe vậy, giật mình chớp mắt ngơ ngẩn. Võ cảnh chính là siêu cấp thế lực, chẳng biết bao nhiêu cường giả mong mỏi muốn gia nhập đăng môn, thế nhưng với hắn lại không cảm thấy hứng thú. Hắn bước chân vào Đại Thiên thế giới, không phải để tìm một chỗ dựa vững chắc…
Có lẽ có Võ cảnh che chở, không ai dám làm khó hắn, nhưng nếu như vậy thì hắn chẳng có dũng khí đến gặp lại Lạc Li.
Do vậy, hắn chỉ lắc đầu:
– Võ cảnh rất tốt, nhưng ta không thích hợp.
– Tại sao?
Lâm Tĩnh chưng hửng, ra vẻ không hài lòng.
Lăng Thanh Trúc liếc nhìn Mục Trần, nàng có thể thấy sự cố chấp trong mắt hắn, điều này làm cho nàng khẽ mỉm cười.
Trước đây rất lâu, cũng ở cái tuổi đó, nàng đã từng thấy một gã trai cũng cố chấp như thế, và rồi từng bước hắn ta trở thành đức lang quân của nàng.
– Sau này có gì cần giúp đỡ, hãy đến Võ cảnh.
Lăng Thanh Trúc nhẹ giọng nói, hành động cự tuyệt gia nhập Võ cảnh không khiến nàng bất mãn, mà còn khá hài lòng tán thưởng, một hành động mở lời mời xưa nay hiếm có đã được nàng nói ra.
– Cám ơn dì Lăng, nếu đến lúc như vậy, ta nhất định sẽ đến.
Mục Trần chân thành cảm tạ, vái chào.
– Lâm Tĩnh, ngươi hãy thành thật mà ở Võ cảnh tu luyện đi, đến khi thực lực đủ mạnh thì lại bước chân ra giang hồ cùng nhau du ngoạn, còn bây giờ chúng ta cáo biệt ở đây thôi.
Mục Trần quay sang Lâm Tĩnh phì cười, rồi hắn cung kính bái biệt Lăng Thanh Trúc, xoay người đi ngay.
Cửu U cũng gật đầu nhẹ nhàng chào Lăng Thanh Trúc, rồi đuổi theo hắn.
Lâm Tĩnh nhìn thấy Mục Trần không chút nghĩa khí bỏ rơi mình, nhất thời tức giận giậm chân.
– Hắn thật ra rất thú vị.
Lăng Thanh Trúc mỉm cười.
– Chỉ là tên ngốc.
Lâm Tĩnh chu miệng phản bác. Đến Võ cảnh lại không đến, không lẽ không biết rằng một khi đến được nơi đó, tùy tiện nhận một chút chỉ điểm, thì tốt hơn cả trăm lần so với việc hắn tự mình mò mẫm hay sao?
– Hắn cũng không phải là ngu ngốc đâu nha.
Lăng Thanh Trúc xoa đầu Lâm Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng tán thưởng.
– Hắn là một người có dã tâm… dã tâm của hắn thật ra không khác cha ngươi khi còn trẻ, chỉ không biết tương lai của hắn sẽ ra sao.
– Mẹ lại so sánh hắn với cha ư?
Lâm Tĩnh tròn mắt không tin. Trong mắt nàng, phụ thân là người vĩ đại oai hùng nhất thế gian, năm xưa vì cứu dì Băng trở về, mà một mình lật nghiêng cả Băng linh tộc, mỗi khi nghe kể chuyện này, nàng luôn cảm thấy cha thực lợi hại vô cùng, anh tuấn hiên ngang vô song.
Mục Trần đương nhiên có chênh lệch không thể hình dung với cha nàng.
Lăng Thanh Trúc cười khúc khích, khẽ nói:
– Chuyện tương lai, ai mà nói trước được đây…