– Xem ra Thiên Viêm pháp thân cũng không mạnh như ngươi tưởng.
Mục Trần hờ hững nhìn vẻ mặt hoảng hốt sợ chết của Liễu Minh, thản nhiên châm chọc.
Liễu Minh oán hận nhìn lại hắn.
Mục Trần vung tay lên, thu lấy vòng tay trữ vật của đối thủ, hiện tại cũng không tiện dò xét xem bên trong có Bất Diệt Thần Diệp và Cửu Long Cửu Tượng thuật hay không, nhưng hẳn là không còn chỗ nào khác cất giữ.
– Nhóc con cho tiền, thật là một người tốt, cám ơn nhá.
Mục Trần lắc lắc cái vòng tay trêu tức Liễu Minh.
“Hự.”
Liễu Minh bị chọc tức đến hộc máu, hắn oán hận hăm dọa Mục Trần:
– Ngươi thực nghĩ rằng ta dễ bị ngươi giết đến thế sao? Ta chính là thiếu điện chủ Thiên Huyền điện!
Dù đã thê thảm chật vật, thế nhưng giọng nói của hắn vẫn oán độc và đầy châm chọc.
Mục Trần nhíu mày, sát khí càng dâng cao, không do dự tung chưởng, linh lực đáng sợ vỗ xuống đầu Liễu Minh.
– Nhân Ma trưởng lão, ngươi còn không hiện thân? Muốn nhìn ta bị giết à?
Liễu Minh hoảng hồn la lớn.
Mục Trần trợn mắt, chưởng kình chẳng dừng mà còn hung ác hơn.
“Ầm!”
Thế nhưng đúng lúc đó, chưởng của hắn không còn vỗ xuống được nữa, không gian quanh người như bị cô đặc lại.
Sắc mặt Mục Trần kịch biến.
– Thật là một tên nhóc tàn nhẫn, nếu để ngươi giết hắn, ta cũng không dễ ăn dễ nói với điện chủ.
Một âm thanh già nua đạm mạc vang lên bên tai Mục Trần, hắn ngẩng lên, phía trên phế tích núi đá chẳng biết từ khi nào có một lão nhân áo xám thân hình như cây khô đang ở đó.
Đôi mắt xám trắng của lão đang khóa chặt Mục Trần, khiến hắn lạnh cả người.
– Kẻ đó là…
Thình lình xuất hiện biến cố, không chỉ khiến Mục Trần kinh ngạc, mà cả Tâm Hồ tiên tử và gã trung niên đang quan chiến từ xa cũng biến sắc.
– Chính là tam trưởng lão Thiên Huyền điện, Nhân Ma trưởng lão… Thì ra lão ma đầu này luôn bí mật bảo vệ Liễu Minh, thật sự là khó ngờ!
Tâm Hồ tiên tử nghiêm sắc mặt.
Gã trung niên kia cũng kiêng dè ra mặt, Nhân Ma trưởng lão ở Thiên La đại lục cũng có tiếng tăm lẫy lừng, thực lực đến Chí Tôn bát phẩm, trong Thiên Huyền điện có địa vị cực cao.
– Tiểu tử kia lần này trốn không thoát.
Gã tiếc nuối thở dài thương xót. Nhân Ma trưởng lão đã hiện thân, căn bản đây không còn là một hồi tranh đấu nữa.
Chí Tôn bát phẩm, thực lực vượt xa bọn người kia.
Mục Trần trợn mắt nhìn lão nhân áo xám, rồi quyết đoán lui ngay, lớn tiếng quát:
– Lâm Tĩnh, đi!
Lâm Tĩnh nghe vậy giật mình cũng lui gấp.
– Ngươi bảo ai đi, lão phu không cho người đó đi.
Lão nhân áo xám cười nói, lão lắc mình liền xuất hiện phía sau hướng chạy của Lâm Tĩnh, giơ tay gầy guộc vỗ xuống nàng.
Lâm Tĩnh mặt trắng bệch. Chí Tôn bát phẩm, căn bản nàng không có chút cơ hội kháng cự, chỉ nghiến răng chờ đợi công kích giáng trên người.
“Vù!”
Ngay khi Lâm Tĩnh nhắm mắt buông tay, một bóng người thình lình lao tới kịp lúc, ôm lấy nàng lủi mất.
– Ngươi muốn cứu người, vậy thì đổi mạng của ngươi đi.
Lão nhân áo xám nhẹ nhàng phán quyết, tay khô gầy xuyên qua không trung, nện vào lưng Mục Trần.
“Hự”
Mục Trần lập tức hộc máu, cái lưng tan nát, máu thịt văng ra, có chỗ vết thương lòi cả xương. Cũng còn may Lôi Thần Thể đã thúc giục đến cửu văn lôi thể, bằng không một chưởng này đã đánh nổ cả người hắn.
– Mục Trần!
Cảnh tượng máu me văng tứ tung, Lâm Tĩnh hoảng hồn sợ hãi la hét.
Mục Trần tan nát rơi xuống, thế nhưng hắn vẫn giữ chặt tay ôm cô gái vào lòng, cả tấm thân máu me bê bết cuộn tròn đập mình vào mấy tảng đá, đau đớn làm cho hắn lại ói máu ra.
Đằng xa, Cửu U nhìn thấy, đôi mắt hắc tước đỏ ngầu lên, hai cánh giang rộng, định bay đến cứu viện, thế nhưng ngay lập tức bị lão nhân áo đen chế ngự ngăn cản, khiến cho nàng nổi điên tấn công điên cuồng, làm cho lão ta khốn đốn chống đỡ.
– Mục Trần, ngươi không sao chứ!
Lâm Tĩnh gấp gáp hỏi thăm, bối rối không biết phải làm gì.
Mục Trần đau đớn cố lắc đầu, lấy chút hơi tàn đẩy Lâm Tĩnh ra, thều thào:
– Đi mau!
– Không đi!
Lâm Tĩnh lập tức chụp cổ tay hắn, nàng biết nếu mình đi, hắn sẽ chết chắc.
– Ngươi…
Mục Trần phát cáu, nhưng cơn đau làm hắn không rên la được nữa.
Hắn không ngờ cục diện lại bại đến như vậy, chung quy vẫn là đánh giá sai sự cường đại của thế lực đằng sau Liễu Minh. Thế lực khổng lồ như thế, thực sự khả năng hiện tại của hắn chẳng cách nào chống nổi.
– Thật là một nước cờ ngu mà.
Mục Trần than thở tự trách.
– Đủ lá gan đến giết thiếu điện chủ Thiên Huyền điện, ngươi đúng là thông minh không ai bằng…
Lão nhân áo xám xuất hiện gần bên cạnh, lão khẽ cười nói châm chọc.
– Tiễn ngươi lên đường thôi.
Bàn tay khô gầu lại vươn tới, hướng thẳng đỉnh đầu Mục Trần vỗ xuống.
Mục Trần nghiến răng, đôi mắt trở nên điên cuồng, thúc giục tâm thần chuẩn bị dốc tận tất cả, thôi động mảnh Bất Hủ Đồ Lục, trang phong ấn. Cho dù trốn không thoát, cũng đừng mong hắn nằm chờ chết.
Bất ngờ, chính lúc bàn tay hung thần của lão già kia sắp vỗ xuống đầu Mục Trần, không gian nơi đó sáng lên một chút, một tia sáng lóe lên.
“Xoẹt.”
Chẳng hề báo trước, từ cẳng tay tới bàn tay, một “khúc củi khô” văng lên rơi xuống, gõ cái “phịch” lên ngực Mục Trần.
Lão nhân áo xám giật mình ngẩn ngơ, nhìn khúc cánh tay trên người Mục Trần, rồi trố mắt nhìn sang cánh tay bị chặt đứt của mình, dường như còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, môi mấp máy chẳng thốt ra được tiếng nào.
Lơ đãng liếc nhìn lên, đột nhiên không gian ngay bên cạnh uốn éo biến dạng, một cái bóng xinh đẹp mơ hồ xuất hiện.
Cùng với đó, một tiếng nói lạnh lẽo mà trong treo vang lên.
– Dám ra tay giết tiểu công chúa Võ cảnh, ngươi cũng thực ngu xuẩn.
Nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Tĩnh giật mình quay nhìn, đôi mắt đỏ bừng vì xúc động và vui mừng, la lên thất thanh:
– Mẹ?