Thiên Viêm pháp thân trừng trừng đôi mắt lửa, một chưởng vỗ xuống, thiên hỏa lan rộng, không gian hư vô biến dạng, hỏa ấn từ trên không ập xuống.
– Thiên Viêm Phần Hải!
Một chưởng đập xuống, mặt đất bên dưới lập tức sụp xuống vì áp lực quá lớn, cả một vùng đồi núi lõm xuống thành thung lũng, rừng rậm hóa thành tro, cực kỳ bá đạo
Mục Trần biến sắc, thân hình lui gấp, tay nhanh như điện kết ấn, ánh sáng lục trào ra, hình thành một mảng rừng gai tối tăm.
– Mộc Thần Kinh!
Mục Trần quát lên, rừng gai nhanh chóng héo úa, hóa thành những dòng ánh sáng bích lục bị hút lên cao, hội tụ lại vị trí của Mục Trần, tràn ngập sức sống.
– Thiên Mộc Thần Luân!
Mục Trần lại thay đổi ấn pháp, linh lực thuộc tính mộc xoay tròn trên không, hình thành mộc luân khổng lồ. Mục Trần lập tức chỉ tay ra lệnh, mộc luân xoay tròn rồi biến mất, nhưng không gian phía trước nó để lại một vệt đen do không gian bị cắt xé cho thấy hướng đi của nó.
“Xoẹt!”
Tốc độ của mộc luân nhanh đến khó tưởng tượng, mới chớp mắt đã xuất hiện đối diện hỏa chưởng khổng lồ, dũng mãnh chống chọi.
Không một tiếng nổ, mộc luân xoay tròn cực nhanh, mang theo sức xuyên phá kinh dị, đâm thủng hỏa chưởng, lao thẳng đến Thiên Viêm pháp thân.
– Cút!
Thiên Viêm pháp thân nổi giận quát to, hỏa quyền uy mãnh mang theo ngọn lửa nóng rực nện vào mộc luân.
“Phừng phừng!”
Mộc luân và hỏa quyền đối chiến, hai loại năng lượng tương sinh tương khắc công kích nhau khiến cho không gian có dấu hiệu sụp đổ.
Thế công giằng co càng khiến cho Liễu Minh giận dữ, Mục Trần liên tiếp chống đỡ được công kích của hắn, đối với hắn chính là một sự nhục nhã, ánh mắt càng điên cuồng hơn, ngọn lửa trên thân ảnh Thiên Viêm càng bốc cao, như hỏa thần vây chặt mộc luân.
Đối diện với công kích càng thêm cuồng bạo, mộc luân cuối cùng không chịu nổi vỡ tan, bị hỏa diễm đốt cháy tan tành.
“Bùm!”
Liễu Minh được thế, không cho Mục Trần cơ hội ra chiêu tiếp, ngọn lửa đỏ rực bùng cháy, hóa thành hai con hỏa long dung nham gào thét lao đến công kích.
Mục Trần vội bắn lui, linh lực tử sắc bắn ra, hòng ngăn cảng cầm cự, thế nhưng hỏa long khí thế chẻ tre phá hủy toàn bộ.
Liễu Minh đã nóng nảy thôi động Thiên Viêm pháp thân hoàn toàn.
Hỏa long nhanh như điện, Mục Trần sau vài lần né tránh đã không thể lui được nữa, bị hỏa long cuốn lấy đập vào người.
“Uỳnh!”
Mục Trần trúng đòn, rơi xuống như sung rụng, cắm vào trong lòng đất, khiến khu vực đó sụp đổ một mảng.
– Không phải rất lợi hại sao? Cho ta xem thử nữa nào!
Mục Trần rốt cục bị đả thương, Liễu Minh đắc ý cười to, ánh mắt sắc lạnh đầy sát cơ. Hắn không hề dừng tay, hỏa mâu ngưng tụ, lao vun vút đánh xuống hố đất sâu hoáy.
“Vèo”.
Thình lình một cái bóng nhỏ nhắn xuất hiện ngăn cản giữa đường, cô nàng kết ấn, linh lực quét ra hình thành một thủy thuẫn to lớn.
– Lưu Thủy Thuẫn!
“Tùm!”
Hỏa mâu hung hãn đánh vào thủy thuẫn, lực xung kích đánh cho thủy linh lực bạt đi một mảng, thế nhưng phần lớn sức mạnh bị thủy thuẫn trung hòa nuốt mất.
Hỏa mâu tan biến, Lâm Tĩnh khẽ run, thủy thuẫn “bùm” một tiếng tan vỡ, đã vượt khỏi sức phòng ngự cực hạn của nó.
– Hử? Lại thêm một tên chưa luyện ra được Chí Tôn pháp thân, bất quá lúc này ta sẽ không thèm thương hoa tiếc ngọc nữa.
Liễu Minh cười khẩy, tay vũ động, hỏa mâu được thế thành hình, lại đánh tới liên tiếp.
Lâm Tĩnh nghiến răng căm tức nhìn hỏa mâu công tới, nhưng nàng không lui, chỉ hít một hơi, chu mỏ. Một luồng nước xanh thẳm từ miệng nàng phun ra như sông lớn, tản mát dao động cường hãn.
Dòng sông linh lực khá kỳ lạ, dao động thoáng cảm ứng như linh lực, nhưng lại mang một chút gì đó như là thần khí.
Con sông lớn vờn quanh người Lâm Tĩnh, tạo thành một bức màn phòng ngự hoàn mỹ.
“Bùm! Bùm!”
Hỏa mâu liên tiếp công kích hà thuẫn, tạo nên sóng gió dữ dội. Càng nhận nhiều công kích, sắc mặt Lâm Tĩnh càng tái đi.
“Bùm!”
Ngọn hỏa mâu cuối cùng bị dòng sông nuốt mất, nó cũng nhạt màu đi nhiều, rồi trở lại thành luồng nước chui ngược vào trong miệng Lâm Tĩnh.
Nàng ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn thẳng Thiên Viêm pháp thân, châm chọc:
– Năng lực của ngươi chỉ thế thôi à?
– Ta xem ngươi cố gắng được mấy lúc?
Liễu Minh cười khẩy, sát khí đại thịnh. Bản lĩnh của Lâm Tĩnh vượt ngoài dự kiến, thế nhưng hắn có Chí Tôn pháp thân, căn bản bọn kia không phải là đối thủ.
Nàng ta chỉ ngoan cố chống cự mà thôi.
– Hả?
Nhưng đột nhiên hắn giật mình, ánh mắt nhìn sang cái hố to dưới đất, dao động linh lực đáng sợ khiến cho trái tim hắn bất an.