Mạch U nghe vậy cũng chấn kinh, không ngờ Thái Thương viện trưởng lại đánh giá Mục Trần cao đến thế.
Bắc Minh Long Côn bên cạnh chỉ vuốt râu, sắc mặt bình tĩnh chẳng hề phản đối. Lời nói của Thái Thương viện trưởng cũng không phải không có khả năng, tên nhóc này tiềm lực quá đáng sợ, mà quan trọng nhất là hắn có trái tim một lòng truy cầu con đường siêu cấp cường giả.
Kiên nghị, cố chấp, lòng vững vàng.
Chân chính cường giả siêu cấp, thiên phú là phụ, cái chính phải là trái tim cường giả.
Thiếu niên này tiền đồ phi phàm.
….
– Linh Khê tỷ tỷ, Mục Trần ca ca đột phá thành công sao?
Trong đình viện u tĩnh, Duẫn Nhi hân hoan ríu rít.
– Hẳn là thế.
Linh Khê chính tọa trong phòng trúc, chiếc áo trắng bó sát với tư thế nửa quỳ nửa ngồi càng khiến cho những đường nét kinh diễm hiện rõ ra, chỉ tiếc là không có nam nhân nào đủ diễm phúc ở đây chiêm ngưỡng vẻ tuyệt sắc của nàng. Linh Khê tay trắng như ngọc, châm trà tự uống, thoáng nhìn cột sáng bắn lên trời, hờ hững gật đầu.
– Linh Khê tỷ tỷ, sao người chẳng quan tâm đến Mục Trần ca ca thế.
Duẫn Nhi tỏ ra bất mãn.
– Bên cạnh hắn đã có đại mỹ nhân hộ pháp, cần gì ta nữa.
Linh Khê thản nhiên trả lời.
– Hả, thì ra Linh Khê tỷ bị vị đại tỷ xinh đẹp kia làm cho ghen ăn tức ở.
Duẫn Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống, ra vẻ than thở.
– Nàng ta hay lắm sao?
Linh Khê nhìn chằm chằm Duẫn Nhi, ánh mắt lóe lên nguy hiểm.
– Đẹp thì sánh ngang Linh Khê tỷ tỷ… ơ mà, không phải, Linh Khê tỷ tỷ hấp dẫn hơn!
Duẫn Nhi thản nhiên thốt ra, nhưng bất giác nhận thấy nguy hiểm ập đến, cô bé vội vàng nhanh nhảu sửa lại.
“Hừm”
Linh Khê hừ một tiếng, hờ hững nhìn lên bóng người trong cột sáng trên trời. Trước khi hắn ta bế quan, nàng còn chủ động đến đề nghị hộ pháp cho hắn, thế mà dám khăng khăng cự tuyệt, thật là tội lỗi khó dung!
Duẫn Nhi trộm nhìn Linh Khê, cái đầu bé tí nghi hoặc. Linh Khê tỷ tỷ đối đãi người khác thì lạnh lùng, nhưng khi đi cùng Lạc Li tỷ tỷ vẫn rất tốt, cớ sao lại tỏ ra gay gắt với Cửu U tỷ tỷ kia đến thế.
Nghe nói ở Lạc Thần hội, mọi người kháo nhau rằng Linh Khê tỷ tỷ và Cửu U tỷ tỷ kia là ngự tỷ tối thưởng đó. Mặc dù cô bé chẳng biết ngự tỷ là cái quái gì.
Duẫn Nhi còn miên man suy nghĩ, Linh Khê đã đứng bật dậy, vẻ mặt đột nhiên đầy hãnh diện.
“Không hổ là nhi tử của dì Tịnh, sau này có lẽ hắn cũng sẽ vĩ đại như người vậy.”
Có lẽ đến lúc đó, chính nàng cũng sẽ không cầm lòng được mà yêu mến hắn.
Nghĩ như thế, Linh Khê đỏ mặt, vột vất đi cái ý tưởng lạ lùng kia.
Cột sáng xuyên trời rạch đất xuất hiện chừng vài phút rồi tiêu tán, mọi người nhìn lên trời, thấy hắn vẫn một dáng vẻ như thế, linh lực hùng hồn khi nãy hoàn toàn mất sạch, nếu không phải khí phách của hắn vẫn hùng dũng như thế, thì có lẽ nhiều người đã nghĩ rằng hắn đột phá thất bại.
Cửu U yêu kiều đến cạnh hắn, thân thể thon thả uyển chuyển xinh đẹp, cổ trắng như thiên nga, đôi vai gầy tinh tế, bộ ngực căng tròn tao nhã, đôi trường túc thẳng tắp ngon lành cành đào cùng với đôi mắt hoang dã báo cho người ta biết, muốn chinh phục nàng là chuyện còn khó hơn hái sao trên bầu trời.
Mục Trần nhìn xuống vô số ánh mắt ngưỡng mộ dưới Bắc Thương linh viện, hắn mỉm cười thở dài, tay nắm lại, tận hưởng cảm giác mạnh mẽ cùng năng lượng chực chờ bùng phát như núi lửa kia, độ sung mãn này thật sự tam trọng Thần Phách nan không thể nào so sánh được.
Hiện tại e rằng hắn chỉ cần lật tay cũng đủ trấn áp mất trăm cao thủ tam trọng Thần Phách nan.
Chênh lệch này không thể nào bù lại bằng số lượng.
Năng lượng mang theo linh lực thuần túy, sau này Mục Trần tu luyện thành công Chí Tôn pháp thân, uy lực sẽ càng tăng theo cấp số nhân.
– Thật là sức mạnh đáng mong ước.
Mục Trần chìm đắm trong đó, lát sau mới sung sướng mở mắt, cùng với Cửu U hạ xuống chủ điện.
– Ha ha, Mục Trần, chúc mừng.
Mạch U điện chủ cười lớn chúc mừng.
Mục Trần vội vàng ôm quyền, nhìn sang Thái Thương viện trưởng, hơi do dự lúng túng.
– Có chuyện gì thì nói thẳng đi, bây giờ còn khách khí cái gì?
Thái Thương viện trưởng tinh tế mỉm cười hòa ái.
– Viện trưởng, ta muốn… mượn dùng thần khí Thẩm Phán Kính của Ngũ Đại Viện một chút, không biết có thể hay không?
Mục Trần tỏ vẻ khẩn trương dò hỏi, việc này rất quan trọng với công tác tìm kiếm Bất Hủ Đồ Lục.
Yêu cầu của hắn dĩ nhiên vượt ngoài dự đoán của Thái Thương viện trưởng, thần sắc lão lập tức trở nên nghiêm nghị cau mày.
Mục Trần thở dài, lòng nặng nề.