– Quán quân tranh đoạt đại tái lần này có lẽ là kịch liệt nhất cả mấy trăm năm….
Những tiếng bàn tán râm ran khắp trời, bốn chi đội đều có chiến lực vượt trội, quyết chiến còn chưa đến cuối cùng thì khó mà đoán định được kẻ nào chiến thắng.
Bốn chi đội nghênh nghênh đứng đó, đón nhận lấy sự tụng tán tâng bốc, sắc mặt bình tĩnh.
Có thể đến được vị trí này, không nghi ngờ gì chính là thực lực hàng đầu tất cả linh viện, tâm tính cũng khó mà bị lay động.
– Không biết chiến đấu tiếp theo sẽ là thể thức gì?
Trầm Thương Sinh tò mò lẩm bẩm. Ba chi đội kia đều mạnh mẽ cực kỳ, bất kể đối thủ là ai, thì hẳn phải khổ chiến một hồi.
– Bất kể đối phương là đội nào, hết sức là tốt rồi.
Mục Trần mỉm cười.
– Dù sao có ngươi và Lạc Li đi top, mid với bot của bọn ta cũng thoải mái.
Lý Huyền Thông mỉm cười, chi đội của họ trung tâm chính là Mục Trần và Lạc Li.
Một người thực lực hiển lộ, một người ẩn tàng thâm sâu. Có lẽ nhiều người chưa từng nghĩ đến, cô gái im lặng này mới chân chính là nhân vật đứng đầu tất cả những đội trưởng.
Mục Trần đang nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn trời, đôi mắt nhíu lại.
Cùng lúc đó, Lạc Li, Cơ Huyền, Ôn Thanh Tuyền, Huyết Thiên Hà cũng nhìn lên cao.
Ánh mắt tập trung nơi bầu trời, đột nhiên không gian biến dạng, một vật khổng lồ cả mấy ngàn trượng từ hư không chui ra.
Khán giả bên dưới lúc này mới nhìn thấy vật thể lạ, nhất thời chấn kinh hoảng sợ.
Một cái gương đồng khổng lồ, khung gương đầy những hoa văn sáng ngời huyền ảo, mặt gương lại u ám vô quang, nhưng bị bụi bặm ngàn năm che giấu.
Cái gương kia vừa xuất hiện, cả không gian này như hỗn loạn, dáng vẻ cứ như nó đang chứa một vật ngoài khả năng chứa đựng của nó vậy.
Cái gương đồng kia lơ lửng giữa trời, mặt gương đầy bụi bặm lại khiến người ta cảm giác như nó đang phản chiếu Đại Thiên thế giới thần dị.
– Đó là…
Mục Trần chấn kinh, cảm nhận thấy Đại Tu Di Ma Trụ trong người rung động, mà ngay cả mảnh Bất Hủ Đồ Lục” cũng dao động một chút.
– Là thần khí của Ngũ Đại Viện, Thẩm Phán Kính.
Lạc Li cũng đang khống chế Lạc Thần Kiếm trong tay, áp chế sự rung động như muốn rời khỏi tay.
– Thẩm Phán Kính?
Mọi người chấn động, sắc mặt phức tạp. Quay lại năm xưa, hắn và Lạc Li có thể gặp nhau ở Linh Lộ, cũng là do Thẩm Phán Kính thần bí này lựa chọn.
– Đây là thần khí cấp bậc nào?
Mục Trần dò hỏi.
– E rằng phải vượt qua thượng phẩm.
Lạc Li trầm ngâm.
Mục Trần lại trố mắt. Thần khí siêu cấp thượng phẩm? Thứ này e rằng những chủng tộc lâu đời cũng khó có được, vậy mà lại xuất hiện ở Ngũ Đại Viện.
– Truyền thuyết kể rằng Thẩm Phán Kính là vật lưu truyền từ viễn cổ, ánh sáng của nó có thể chiếu rọi xuyên qua màn chắn hạ vị diện, hành tung của bất cứ ai cũng không thể che giấu được nó.
Lạc Li nói.
– Nghe nói thời đại viễn cổ, hào quang Thẩm Phán cảnh chiếu đến đâu, cường giả Chí Tôn cũng tan thành tro bụi đến đó.
– Đáng sợ như vậy?
Mục Trần lại kinh hãi. Nếu hắn có thể dùng Thẩm Phán Kính rọi vào nơi mẫu thân hắn bị giam thì sao?
Nhưng ý tưởng dại dột kia chỉ lóe lên rồi biến mất. Mẫu thân hao tổn tâm cơ giấu hắn đi, nếu tùy ý dò xét chẳng phải lạy ông tui ở bụi này, khiến tộc thần bí kia phát hiện ra. Mục Trần hiện tại hoàn toàn không đủ tư cách chống lại bọn họ.
– Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, nhưng Thẩm Phán cảnh đã trải qua viễn cổ hạo kiếp, dường như cũng từng bị tổn hại, bây giờ không còn năng lực khủng bố thế nữa.
Lạc Li cười nói.
– Năm vị viện trưởng đột nhiên đem Thẩm Phán cảnh triệu hồi ra làm gì?
Tô Huyên nghi hoặc.
Thẩm Phán cảnh, không thuộc về một linh viện nào cả, mà do cộng đồng Ngũ Đại Viện cùng nắm giữ, chỉ có năm vị viện trưởng đồng thời ra tay mới có thể triệu hồi nó lên.
– Chẳng lẽ là vì đại chiến tứ cường?
Trầm Thương Sinh kinh nghi.
– Hẳn là như thế.
Mục Trần giật mình. Chỉ có lý do này mới hợp lý, bằng không sao họ lại dễ dàng đem thần khí ra như thế.
Ngay lúc đó, Thiên Thánh viện trưởng cười lớn, ngón tay chỉ lên Thẩm Phán cảnh, thanh âm hùng hồn quanh quẩn trong tai mọi người.
– Các ngươi đoán không sai, đại chiến tứ cường sẽ do Thẩm Phán cảnh bắt đầu.
Mọi người chấn động kinh hô, bốn chi đội tứ cường cũng chấn động.
Đại chiến tứ cường, có vẻ càng ngày càng thú vị.