Lạc Li đứng phắt dậy, áo quần ôm lấy những đường nét cơ thể, da thịt như ngọc, ánh mặt trời rọi vào thân thể nàng như phản xạ lại sáng bóng, khiến người ta không thể rời mắt.
Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng lập tức đứng lên. Sau khi điều dưỡng, linh lực của họ đã trở lại toàn thịnh.
Mấy ngày chính mắt nhìn thấy sự hung hãn của cô nàng, họ mới hiểu trước đây nàng ta ẩn giấu sâu như thế nào.
Đoàn người đều đã đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục khởi hành.
“Vù”
Một tiếng gió dồn dập thình lình vang lên, rồi không trung hiện ra hai bóng người đang lao đi như tên bắn.
Lạc Li nhẹ nhàng dừng bước, dõi mắt nhìn lại hai bóng người xa xa kia, đôi mắt lưu ly lãnh đạm đột nhiên tỏ rõ nét vui mừng.
Mọi người trong vùng bắt gặp được ánh mắt lung linh sáng ngời kia, bất giác nhìn theo hướng nhìn của nàng, tò mò chẳng biết là ai lại có thể khiến cô gái lãnh đạm này vui mừng như thế?
Hai người kia nhanh chóng xuất hiện ở vùng trời chỗ này, hào quang tan đi, lộ ra gương mặt nam thanh nữ tú.
Mục Trần đứng giữa không, thân hình dong dỏng cao, gương mặt tuấn tú, nụ cười thu hút nữ nhi vui vẻ nhìn người con gái trên đỉnh núi.
Ngay bên cạnh, Ôn Thanh Tuyền duyên dáng yêu kiều mà dũng mãnh trong bộ kim giáp, vòng eo tinh tế, đôi chân ngọc ngà lộ ra khỏi váy. Dung nhan của nàng chẳng kém cạnh Lạc Li, vẻ kiêu hãnh chẳng hề phai nhạt.
– Là Mục Trần!
Hình dáng Mục Trần ra sao, khắp đại tái linh viện hầu như đều rõ, nhất thời thốt lên, không giấu được ghen tị, dĩ nhiên chính là vì nét cười trên gương mặt Lạc Li khi hắn xuất hiện.
Cái nụ cười ấy khiến lòng người mê say.
Mục Trần từ bầu trời hạ xuống trước mặt Lạc Li, vươn tay vén lọn tóc trên trán, khẽ nói:
– Vất vả rồi!
– Ta cũng là đội viên, đương nhiên phải có nghĩa vụ ra sức cho đội.
Lạc Li mỉm cười đáp lời
– Bất quá đội trưởng đại nhân đã trở lại, vị trí đội trưởng này ta cũng nên ngoan ngoãn giao trả.
Lạc Li cầm lấy Viện Bài đưa ra cho Mục Trần, rồi lại còn mỉm cười trừng mắt với hắn. Cảnh này làm bao kẻ đang chăm chú quan sát há mồm mà trợn mắt. Người đẹp diễm lệ kia cả mấy ngày nay luôn ung dung lãnh đạm, cao thủ hàng đầu như Phương Vân vẫn chẳng khiến nàng mất đi cái vẻ mặt xa cách đó, thế mà lúc này lại dành một cử chỉ cực đáng yêu như vậy cho một nam tử, thật khiến lòng họ nhói đau.
Mục Trần cười, nhận lấy Viện Bài, rồi thuận tay bắt lấy và giữ chặt bàn tay mảnh khảnh xinh xắn nõn nà của Lạc Li.
Đột nhiên bị Mục Trần nắm tay, Lạc Li hơi đỏ mặt, khẽ vùng vằng nhưng chẳng ăn thua, lại chỉ có thể trừng mắt với hắn mà thôi.
Mục Trần loáng thoáng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít những ánh mắt hau háu như sói đói dán chặt vào hắn, bỗng dưng cảm thấy khó lường, chẳng lẽ cử chỉ chọc ghẹo bà nương nhà mình lại khiến cho nhiều người ghen tị?
– Chúng ta đi thôi, vị trí này nàng vất vả giành được, dĩ nhiên không để cho kẻ khác cướp mất.
Mục Trần khẽ nói.
Lạc Li cười khúc khích, gật đầu.
Thình lình Viện Bài trong tay hắn rung lên chân động, rồi hào quang sáng rực. Cùng lúc đó, mọi Viện Bài của các đội trưởng trong vùng đều tỏa sáng.
Ai nấy kinh ngạc biến sắc nhìn vào Viện Bài của mình.
Cơ Huyền, đột nhiên mở tốc độ kinh người vượt qua số điểm của Mục Trần, từ 150000 lên đến một con số khủng bố 200000!
Nháy mắt lại có thể tăng đến 50000!
– Sao có thể?
Người ta kinh ngạc khó tin, chẳng rõ vì lý do gì điểm của Cơ Huyền lại tăng đột biến như thế. Top 8 cũng không hề có một chi đội nào mất đi, mà như thế có nghĩa là Cơ Huyền không hề đánh bại một đội nào trong top 8, vậy điểm số của họ từ đâu mà có?
Mọi nơi mọi chỗ đều ồn ào bàn tán, kinh ngạc hoài nghi, rồi có kẻ lại giương mắt nhìn Mục Trần.
Mục Trần cũng tắt hẳn nụ cười, nheo mắt, thình lình hai mắt trợn tròn.
Bởi vì hắn nhìn thấy, cái tên Cơ Huyền hạng 1 đột nhiên bốc cháy.
Sự việc bất ngờ khiến cả Lạc Li lẫn Ôn Thanh Tuyền cũng biến sắc.
Bởi vì, Cơ Huyền đã thiêu đốt Viện Bài…
Cơ Huyền tính mở cửa vòng đấu quyết chiến!