Đối phương xưng danh, cả đám người Ma Thứu linh viện biến sắc, khóe miệng run rẩy.
– Mục Trần, chúng ta xưa nay không đụng chạm, ngươi đột nhiên xuất hiện có mục đích gì?
Gã đầu lĩnh áo đen trầm giọng cảnh giác, mấy người kia chắc chắn lai giả bất thiện.
– Muốn mượn Hứa Diệu đội trưởng Viện Bài để dùng một chút.
Mục Trần mỉm cười.
Hạng 9 bảng điểm, Ma Thứu linh viện, đội trưởng Hứa Diệu, điểm 48000.
Chi đội Ma Thứu linh viện này có lúc đã đứng hạng 6, nhưng sau đó cạnh tranh quá kịch liệt, điểm số không kiếm nhanh bằng đám người kia, nên bị họ qua mặt, bây giờ tụ xuống hạng 9.
Thế nhưng thực lực của họ rất khá, trước kia chi đội Trầm Thương Sinh cũng từng giao đấu một lần, không chiếm được ưu thế gì, phải rút lui trước.
Và bây giờ đám người này trở thành con mồi đầu tiên của Mục Trần.
– Ha ha, thì ra là muốn cướp điểm số của chúng ta. Mục đội trưởng, ngươi há mồm cũng không nhỏ nha!
Hứa Diệu cười mà nộ, một quy tắc bất thành văn là những đội mạnh trong top ít khi nào đụng chạm đến nhau, vì hầu hết đều có năng lực cao. Hôm nay lại dốc hết tất cả đến tìm hắn, xem ra Mục Trần đã bị điểm số ám ảnh đến mụ mị đầu óc.
Mục Trần cười, không nói gì thêm, hành động ngay lập tức.
Hắc lôi bùng nổ, trên ngực hiện rõ bảy đường lôi văn, đồng thời một cột sáng đỏ ngầu từ đỉnh đầu bắn ra hóa thành ma trụ to lớn.
Mục Trần chẳng muốn du đấu kéo dài, ra tay liền dùng đến cực hạn Lôi Thần Thể hiện có, gọi ra Đại Tu Di Ma Trụ.
Dùng thủ đoạn chớp nhoáng để kết thúc cuộc săn.
– Lên!
Mục Trần lắc mình như điện quang bắn xuống, tay ôm khoảng không trước mặt, điều khiển Đại Tu Di Ma Trụ từ trên trời giáng xuống, cái bóng khổng lồ bao phủ chi đội của Hứa Diệu.
Phía sau, Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng vận hết năng lực, xông lên.
Hứa Diệu sắc mặt khó coi khi thấy đám Mục Trần ra tay ngoan độc, đằng đằng sát khí.
Đại chiến lại tiếp tục nổ ra trên bình nguyên hoang vu.
Lúc chiến đấu kết thúc, bình nguyên nứt nẻ sụp đổ khắp nơi, khung cảnh hoang tàn thảm thiết.
Mục Trần đứng giữa không, lôi điện tan đi, lật tay hút lấy khối Viện Bài của Hứa Diệu đang nằm bẹp trong một khe nứt dưới mặt đất.
Mục Trần hờ hững liếc qua, rồi điểm số trên Viện Bài của hắn tăng vọt, từ khoảng 60000 lên đến 80000, thứ hạng cũng tăng lên hạng 6.
– Đa tạ!
Mục Trần ném trả Viện Bài cho Hứa Diệu, ra vẻ cảm tạ ôm quyền rồi quay đi.
Họ lập tức hướng tới một vị trí khác, nơi có con mồi đã lọt vào tầm ngắm.
Một lúc lâu sau, Hứa Diệu mới hồi phục lại chút sức lực, cố gắng bò dậy khỏi khe nứt, giận dữ gào lên như dã thú bị thương.
…
Ngay lúc Mục Trần đoạt lấy điểm số của chi đội Hứa Diệu.
Một vùng đất nọ trong khu vực trung tâm rộng lớn, năm người đang đứng giữa không, hình dáng của họ cho biết chính là chi đội Cơ Huyền.
– Đội trưởng, điểm của Mục Trần đột nhiên tăng vọt, hiện tại đã lên đến hạng 6…
Gã Mộ Phong đột nhiên nhíu mày nói.
Cơ Huyền lập tức nhìn lại Viện Bài của mình, lát sau mới nói:
– Gã Hứa Diệu hạng 9 cũng đột nhiên biến mất khỏi top 16…
– Mục Trần lại có lá gan lớn như vậy? Lại tìm đến những đội ngũ đó ra tay?
Mộ Phong cả kinh.
Cơ Huyền mắt lóe lên:
– Xem ra hắn muốn tranh hạng 1 với ta đây, thật là khờ dại.
– Chúng ta làm gì đây?
Mộ Phong hỏi.
– Dốc hết ra luôn đi, những chi đội dưới top 8, chúng ta cũng nhắm vào họ luôn.
Cơ Huyền lạnh lùng nói.
– Được!
Mộ Phong cười khoái trá.
Cơ Huyền định chuyển mình bay đi, đột nhiên trừng mắt nhìn về một hướng kia. Nơi đó ánh sáng lóe lên, rồi hai cô gái xinh đẹp hiện rõ trong tầm mắt.
– Ôn Thanh Tuyền?
– Lạc Li?
Mộ Phong nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc đó, sắc mặt trở nên khó coi kinh ngạc.
– Thời gian này các ngươi đừng mơ quấy rối những chi đội khác.
Ôn Thanh Tuyền cười lớn, tay cầm chiến thương tỏ ra hống hách:
– Đương nhiên, nếu các ngươi thấy điểm số trong tay ta rất hứng thú, thì cứ việc ra tay xem thử có thể nuốt nổi hay không nào.
Sắc mặt Cơ Huyền lúc này trở nên cực kỳ u ám.
Mục Trần ra đòn này thật quá là gian xảo!