Thế nhưng đòn vây công của họ chẳng chút tác dụng, người kia từ tốn bước tới, hắc lôi từ trong cơ thể bùng lên.
Lôi đình rực rỡ bắn ra đáng sợ, mười mấy người kia như bị sét đánh, hộc máu văng đi thê thảm.
Lôi quang dần tan đi, lộ ra gương mặt gã kia, ngoài Mục Trần thì còn ai trồng khoai xứ này. Hắn mỉm cười nhìn xuống đám xui xẻo đang lăn lộn dưới đất, lật tay hút lấy ba khối Viện Bài của ba gã đội trưởng trong đó.
Chẳng chút nhân từ, hắn lấy Viện Bài của mình ra thu điểm số. Nhìn con số tăng thêm hơn 1000 điểm, hắn trề môi chán nản, ném trả lại cho đối phương.
Giải quyết gọn gàng, hắn quay lại chỗ kia, một khu vực đang còn hỗn chiến. Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền đang bị mười mấy chi đội vây quanh, thế nhưng nhân số đông không hẳn là có ưu thế, kết quả lại đang nghiêng hẳn về bên số ít.
Đám người bị Mục Trần đem ra săn kia cũng là một liên minh có thực lực cũng khá, nhưng so với đám quái vật Mục Trần thì lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp, giao tranh chỉ diễn ra một lát thì đã gần như kết thúc.
Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền đoạt lấy Viện Bài, nhanh chóng phân chia điểm số.
– Cái tên Cơ Huyền kia gần đây làm ăn nhanh thật.
Ôn Thanh Tuyền đến gần, liếc nhìn con số trên Viện Bài mà nhíu mày. Điểm số của chi đội Cơ Huyền đã tăng lên đến hơn 120000, tốc độ tăng điểm này còn nhanh hơn nàng nhiều.
Trầm Thương Sinh nhìn thấy mà thở dài, số điểm khổng lồ thật khiến người ta thèm muốn.
Mục Trần chỉ cười:
– Chuyện! Chúng ta nổ lực một chút là được.
Ôn Thanh Tuyền liếc Mục Trần, hơi do dự, nàng nói:
– Này, sắp tới hợp tác, ta sẽ không lấy phần lớn điểm nữa.
– Hả?
Mục Trần ngẩn ra.
– Ta biết ngươi muốn trả lại cho ta vị trí hạng nhất, nhưng ta thấy thế này là đủ. Mục tiêu của ngươi chính yếu phải là tự mình vượt qua hắn.
Ôn Thanh Tuyền khẽ trả lời.
Mấy ngày qua, bọn họ liên thủ đi săn, số điểm đoạt được thì phần lớn đều giao cho Ôn Thanh Tuyền, còn số điểm hắn có chủ yếu là để duy trì hạng 8 mà hắn đang giữ.
– Bây giờ có hạng 1 cũng chẳng nói lên cái gì.
Mục Trần tỏ ra bất cần.
Ôn Thanh Tuyền cả giận:
– Ngươi đã tính so kè với Cơ Huyền, sao lại trở nên như thế. Mặc dù bảng điểm này chỉ tạm thời, nhưng xem hắn bỏ xa ngươi như vậy vẫn cảm thấy sung sướng sao? Hơn nữa dù ngươi thấy khỏe, thì ta cũng khó chịu.
Mục Trần ngạc nhiên nhìn Ôn Thanh Tuyền, thầm nghĩ nữ nhân kỳ quái. Hắn hao tâm tổn trí đưa nàng lên đệ nhất, mà ngược lại còn bị nàng mắng.
Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông lên tiếng:
– Ôn đội trưởng nói không sai, nếu ngươi không muốn so kè tranh đấu với Cơ Huyền, thì hắn có bao nhiêu điểm cũng chẳng can hệ gì. Nhưng đã bắt đầu đọ sức, thì phải áp đảo hoàn toàn tất cả mọi mặt.
– Ngươi có lẽ không để ý số điểm hiện tại, nhưng ai mà biết bọn Cơ Huyền nhìn vào thứ hạng 8 của ngươi có đang cười nhạo gì hay không.
Mục Trần trầm tư, thấy bằng hữu chân tình như vậy, hắn quay sang Lạc Li:
– Nàng nghĩ sao?
– Ta tin cậy vào sự lựa chọn của ngươi.
Lạc Li khẽ cười:
– Nhưng ta luôn nghĩ rằng, Mục Trần ngươi luôn ưu tú hơn hắn. Còn nhớ câu nói của mình trong Linh Lộ năm xưa không?
Lạc Li giương đôi mắt sáng ngời:
– Khi đó ngươi cam đoan với ta, muốn dẫn ta đến chỗ sáng chói nhất của Linh Lộ.
Trong lòng Mục Trần như bị búa tạ nện vào, kinh ngạc moi móc lại trí nhớ của mình.
Ngày đó thiếu niên bồng bột, trong đêm tối trời, giữa lửa trại ấm áp, lần đó tìm được trong một cái động hũ rượu do kẻ nào đó chôn giấu, uống đến say khướt, hứng chí nắm tay cô gái nhỏ, đĩnh đạc tuyên hứa.
Chỉ có điều hắn chưa thấy được đích đến của Linh Lộ đã bị trục xuất, khiến cho lời hứa kia hoàn toàn vô nghĩa.
Mục Trần nắm lấy tay nàng, máu nóng từ trong tim dâng tràn lên não, sục sôi.
– Ta xin lỗi!
Mục Trần nhẹ giọng nói.
Lạc Li mỉm cười lắc đầu.
– Đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được. Lần này nhất định không thất hứa.
– Vĩ trí đệ nhất, ta nhất định phải chiếm được.