– Khó trách sau khi gia nhập Bắc Thương linh viện chẳng ai cản nổi Mục Trần, thì ra cũng là một tên bá đạo số dzách.
Triệu Thanh Sam cười méo miệng. Trước kia trong linh viện, bằng vào thân phận lão sinh họ còn canh cánh trong lòng khi đển tân sinh Mục Trần vượt qua, nhưng lúc này không thể không bội phục.
– Các ngươi đừng có tâng bốc ta, Cơ Huyền còn chưa ra tay, vốn chính xác mà nói vì hắn kiêng dè đến ba người.
Hắn chỉ vào chính mình, Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền.
Ngoài hắn ra, hai mỹ nhân tuyệt sắc này mới là đáng gờm nhất. Trong Linh Lộ, Lạc Li khiến Cơ Huyền không còn cơ hội tranh giành linh quan, còn Ôn Thanh Tuyền lại là người giành được, tài nghệ áp quần hùng.
Mà hiện tại, danh tiếng Ôn Thanh Tuyền chẳng kém Cơ Huyền, e rằng trong mắt nhiều người, chính nàng mới là người đủ tư cách tranh hùng với kẻ kia. Còn Lạc Li thì thật ra khó lường hơn, ngay cả Mục Trần cũng không rõ cô nàng nữ vương kế nhiệm Lạc Thần tộc này còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực.
Hai nhân vật có sức nặng như thế ở bên cạnh, Cơ Huyền có kiêu ngạo cũng không dám động thủ.
Hơn nữa, còn một nguyên nhân khác, chính là nếu Cơ Huyền thật sự khai chiến, sẽ là một hồi đại chiến kinh thiên động địa, bất kể ai thắng, thì chắc chắn hai bên cũng nguyên khí đại thương.
Nhưng đại tái linh viện hiện tại vẫn còn nhiều đội ngũ đáng gờm khác, đối với Cơ Huyền cũng có uy hiếp lớn.
Bình thường thì có lẽ họ sẽ không ngu muội gây khó dễ cho Cơ Huyền, nhưng nếu khai chiến với Mục Trần để rồi trọng thương, thì mấy chi đội đó chắc chắn không nhân từ mà bỏ qua cơ hội thuận lợi.
Chính vì thế mà khi Mục Trần khiêu khích hắn, nhổ hết nanh vuốt của hắn là Lữ Thiên, Vương Tướng, hắn vẫn không phản kích.
Hắn phải là người rất nhẫn nại.
Từ Hoang cũng an tâm hơn, không bị đe dọa thì cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
– Các ngươi vui mừng hơi sớm. Với những gì ta biết về Cơ Huyền, hắn không hoàn toàn im lặng đâu, hiện tại chưa ra tay, có lẽ vì chưa hoàn toàn chắc ăn mà thôi. Hắn tính tình cẩn thận, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì ắt phải như lôi đình chớp giật.
Mục Trần thản nhiên cười, tay đan vào nhau trầm tư.
– Cho nên… sự yên tĩnh lúc này chẳng qua là sóng yên gió lặng trước cơn bão lớn mà thôi…
Mục Trần nhìn lên phương trời xa, ánh mắt lành lạnh.
Cả ba nghe thấy mà lành lạnh sống lưng.
– Thôi kệ hắn đi, dù sao chúng ta cũng có đến ba nhân vật có sức nặng, muốn động thủ cũng không sợ.
Từ Hoang tằng hắng đổi chủ đề, nhìn lên Viện Bài, cười vui vẻ:
– Không ngờ Trầm Thương Sinh cũng có thể vượt lên, mấy người kia cũng không đơn giản nha.
Mục Trần mỉm cười gật gù, nhìn vào cái tên đang xếp thứ 16. Trầm Thương Sinh có thể vào top 16, cho thấy thực lực bọn họ đã có tinh tiến lớn, có lẽ cũng nhận được cơ duyên không nhỏ, rất đáng mừng
– Thật sự đã lâu lắm không gặp, chẳng biết họ ra sao.
Mục Trần mỉm cười. Đối với Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Tô Huyên, hắn cũng khá quyến luyến.
– Hay là đi tìm họ?
Từ Hoang đề nghị.
Mục Trần lắc đầu:
– Hiện tại chúng ta đã ra mặt chống lại Cơ Huyền, nếu đi cùng họ thì chỉ khiến họ thêm phiền toái.
– Hử?
Ôn Thanh Tuyền đột nhiên thất kinh, nghiêm mặt chỉ vào tọa độ của vị trí hạng 1 trên Viện Bài:
– Vị trí Cơ Huyền có thay đổi.
Cả bọn nhìn lại, quả nhiên vị trí Cơ Huyền biến đổi rất nhanh, họ đang di chuyển với tốc độ cao.
– Chẳng lẽ bắt đầu ra tay với chúng ta?
Lạc Li kinh ngạc.
Mục Trần nhíu mày, theo dõi sự thay đổi vị trí của Cơ Huyền, bất chợt trừng mắt, hàn ý dày đặc.
– Hắn không phải nhắm tới chúng ta…
Mục Trần trầm tư, tay nắm chặt lại, sát khí bừng lên.
– Hắn định ra tay với Trầm Thương Sinh!
Từ Hoang nghe thế, sắc mặt kịch biến.