Mạc Tu vẫn đạm nhạt đấu võ mồm.
Nghe đối phương nói thế, Mục Trần lại tỏ vẻ đồng ý gật gù, chợt cười:
– Câu này ngươi nên đem về nói với Cơ Huyền.
Gương mặt Mạc Tu giật giật, hơi âm u. Liếc nhìn hai đồng bọn kế bên, cả ba cùng lúc tiến lên, dao động linh lực mạnh mẽ nhất tề bùng phát.
“Rầm rầm!”
Áp lực cực lớn từ ba luồng linh lực hùng hậu dũng mãnh khiến mọi người cũng phải vận sức đứng vững.
Ngay cả vài vị đội trưởng nhất trọng Thần Phách nan thần sắc cũng nghiêm nghị kiêng dè, top 16 quả thật hơn người.
Lạc Li liếc nhìn Mục Trần, nhưng không nói gì.
– Này, có được không đó?
Ôn Thanh Tuyền thì lập tức hỏi. Mặc dù hành trình Mộc Thần Điện, nàng đã từng chứng kiến uy lực tổ hợp linh trận kia, nhưng lúc này hắn đâu có thời gian chuẩn bị.
– Mấy lời đó không phải ta đã nói với ngươi, đừng có hỏi tùy tiện hay sao?
Mục Trần quay đầu lại, cười nói.
Ôn Thanh Tuyền nhất thời đỏ mặt, rồi trừng trắng cặp mắt nóng giận. Cái tên này thời điểm nào rồi còn đùa giỡn nàng?
– Yên tâm đi! Có kẻ muốn xem thử ta có phải là uy hiếp với hắn hay không, thế thì không nên khiến hắn thất vọng…
Mục Trần thản nhiên trả lời, giọng lưỡi đanh thép mà sắc bén.
Ôn Thanh Tuyền gật đầu, không nói thêm nữa. Nàng cũng biết sơ sơ ân oán của hai người, nhất định không có khả năng hòa giải. Trước đây nàng vốn trung lập không can hệ gì đến ân oán của họ, nhưng nay Mục Trần ngàn dặm xa xôi xông pha vượt trận giải cứu nàng, dĩ nhiên nàng đã xem hắn là bằng hữu, đứng về phía hắn.
Cơ Huyền là một đối thủ khó xơi, nhưng nàng chẳng màng, chính bản thân nàng cũng không yếu hơn Cơ Huyền.
– Vậy ta sẽ xem ngươi làm xiếc, còn đám Chúng Viện Minh kia thì chớ lo, một tên cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Ôn Thanh Tuyền quay sang trừng mắt nhìn đám Tiêu Hoàng, Tiêu Vương.
Thấy ánh mắt đó của nàng, Tiêu Hoàng, Tiêu Vương chỉ cười khẩy, bộ dáng như đang ngồi xem hài kịch. Cục diện hiện tại đã có thêm ba vị trợ thủ mạnh mẽ, hai huynh đệ bọn họ liên thủ cũng có chút phần thắng nếu đối chiến với ba người kia, nhưng cuồng vọng đến mức một chiêu thu thập thì họ không tin.
Mục Trần quay trở lại, ánh mắt hờ hững nhìn Mạc Tu.
Ba người kia cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp.
– Mục đội trưởng hôm nay thật cố ý muốn vậy.
Mạc Tu cất giọng trầm trầm như sấm đánh.
– Đã tự tin đến thế, vậy thì ba chúng ta sẽ cùng đến xem công phu mồm mép của ngươi cao đến đâu!
Mạc Tu gầm lên, linh lực càng lúc càng cuồng bạo.
Thiên địa hoàn toàn bị áp lực từ ba luồng linh lực kia chiếm hữu.
Chiến đấu tiếp theo sẽ cực kỳ kinh khiếp.
– Mục đội trưởng, mời ngươi ra chiêu, ba chúng ta đã sẵn sàng! Bất quá ta cho ngươi biết, bọn ta biết ngươi cũng là một Linh Trận sư, nếu nghĩ rằng bọn ta ngu ngốc chờ đợi ngươi bố trí linh trận, thì bỏ qua ý tưởng đó đi.
Mục Trần chẳng nói gì, thầm đánh giá cả ba đối thủ. Bọn kia còn mạnh hơn cao thủ nhất trọng Thần Phách nan nhiều, có lẽ đã bắt đầu chạm đến nhị trọng, không chừng thời gian sắp tới sẽ thuận lợi đột phá.
Thực lực mỗi người đều không yếu hơn Huyết Thiên Đô hắn chạm trán lần trước, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
Khó trách khi hắn nói như thế, mọi người lại có ánh mắt như vậy.
Nhưng mà, hắn hiện tại cũng mạnh hơn rất nhiều so với khi còn ở di tích Mộc Thần Điện.
Mục Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hai tay kết hợp, biến ảo một ấn pháp rắc rối và huyền ảo.
Hào quang xanh biếc nhàn nhạt từ lòng bàn tay phát ra.
Trên bầu trời, những lỗ hổng không gian nhanh chóng vươn ra, đồng thời không ai phát hiện, từng gốc cây ngọn cỏ trong vùng đang đung đưa lặng lẽ tản ra hào quang xanh lục.
Đó chính là… Mộc Thần Kinh!