Kình lực hung mãnh tàn phá, khiến cho linh xà đang lao đến nhiều con bị chấn nát.
Tiêu Hoàng càng trừng mắt dữ tợn hơn, lửa giận bốc lên. Tên kia thật khi dễ Phược Thiên trận của hắn sao?
– Phá cho ta!
Công kích của Mục Trần khiến Tiêu Hoàng nổi nóng. Nếu trung tâm linh trận bị hủy, thì cả tòa linh trận sẽ hư hỏng, dẫn đến nổ tung, hắn đâu thể nào còn bình tĩnh ngồi xem được nữa.
Tiêu Hoàng biến đổi ấn pháp liên tục, linh xà nhanh chóng ngưng tụ, nối đuôi nhau, dung hợp thành ba con linh xà cự đại.
“Ầm!”
Lực trùng kích đáng sợ từ vụ nổ của ba đóa hắc liên nện vào con linh xà kia.
Gương mặt Mục Trần cũng tỏ ra nghiêm trọng, linh lực hắc bạch trong cơ thể ào ra, bắn vào chỗ linh xà đang chắn năng lượng hắc liên bùng nổ, ý đồ muốn phá nát ba con linh xà khổng lồ.
– Hừm!
Tiêu Hoàng đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Mục Trần. Phược Thiên trận kia đột nhiên nổ vang những tiếng kinh thiên, sương linh lực tràn ngập đậm đặc ào ào hướng về vị trí của Mục Trần.
Tiêu Hoàng quyết phải nghiền nát Mục Trần, vận hành toàn bộ năng lượng Phược Thiên trận!
“Đùng đùng!”
Toàn bộ năng lượng Phược Thiên trận đổ về, thế công của ba đóa hắc liên không thể tiến thêm được nữa, thậm chí đang bị áp đảo liên tiếp.
Quả nhiên ba linh trận uy lực bực này vẫn chẳng đủ khả năng chống cự được Phược Thiên trận của Tiêu Hoàng.
Lạc Li quan sát đối chiến bên trong linh trận, ánh mắt hơi lóe lên.
– Mục Trần sắp tiêu rồi!
Võ Doanh Doanh nghiến răng.
Võ Linh nheo mắt quan sát, hơi trầm tư, rồi lắc đầu, không nói tiếng nào.
“Ầm!”
Hắc liên công kích cuối cùng bị linh lực hùng hậu nghiền nát, vụ nổ tan đi, Mục Trần run rẩy lui đi một đoạn, linh lực quanh thân có dấu hiệu hỗn loạn.
– Chừng đó bản lĩnh mà đòi phá Phược Thiên trận, xem ra ngươi tự cao quá rồi đấy.
Tiêu Hoàng đắc ý châm chọc, vẻ mặt đầy tự mãn.
– Ồ thế ư?
Mục Trần mỉm cười quỷ dị.
“Uỳnh uỳnh!”
Thình lình ánh sáng lóe lên quanh người Mục Trần, rồi một đám linh trận chỉ chừng mười trượng xuất hiện. Linh trận kia cấp bậc chẳng cao, nhưng số lượng thì khá nhiều, chúng bao phủ lấy từng mảng linh lực, chia cắt năng lượng của Phược Thiên trận, như lao tù giam khốn lại.
Chỉ vài cái chớp mắt, sương linh lực tiêu tán, toàn bộ đều bị nhốt lại trong những linh trận nhỏ kia.
– Thật bản lĩnh!
Nhiều người nhìn thấy liền hưng phấn reo lên. Đối chiến giữa Linh Trận sư cấp cao quả nhiên mãn nhãn.
Ba đóa hắc liên mạnh mẽ trước đó không ngờ chỉ là mồi nhử, Mục Trần cố ý dụ cho Tiêu Hoàng phải vận dụng toàn bộ linh lực Phược Thiên trận đối phó với hắn, rồi âm thầm bố trí đám linh trận nhỏ này. Chúng nó chẳng có mạnh bao nhiêu, nếu công kích thì chẳng gây hại nổi cho ai, nhưng lại xảo diệu được sử dụng như lao tù giam khốn linh lực Phược Thiên trận.
Tiêu Hoàng khiếp hãi ra mặt, ánh mắt kinh sợ, nhưng hắn nghiến răng hồi phục tâm tình, điềm nhiên nói:
– Định phân tán rồi triệt tiêu linh lực trong trận của ta ư? Ngươi đừng vọng tưởng!
Hắn vung tay, đám linh lực bị giam khốn đột nhiên trở nên hung bạo, điên cuồng công kích những linh trận nhỏ kia, khiến chúng nhanh chóng rung chuyển, rồi chao đảo sắp vỡ.
– Ha ha…
Nhưng Mục Trần lại cười lớn, chẳng hề cố sức duy trì những linh trận nhỏ kia, lại quay sang châm chọc Tiêu Hoàng:
– Ta cũng tưởng rằng như thế đã đủ phá trận của ngươi, thế nhưng mà… ngươi lo bên đây lại quên bên đó.
Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào một hướng trong linh trận.
Tiêu Hoàng giật mình như nhớ tới gì đó, sắc mặt kịch biến, cả người run rẩy. Bên trong linh trận kia, khu vực vốn tràn ngập sương linh lực lại trở nên loãng đi, một tia sáng kim sắc chói lóa lóe lên, người con gái thân kim giáp, tay cầm kim chiến thương ngạo nghễ dần dần trở nên rõ ràng trong mắt mọi người.
Và gương mặt kiều diễm xinh đẹp kia lúc này đầy sự lạnh lẽo đáng sợ.
Đó là Ôn Thanh Tuyền!