– Ngươi muốn bố trí linh trận?
Mục Trần gật đầu.
– Ngươi… linh trận của ngươi có xài được không?
Ôn Thanh Tuyền lên tiếng hỏi, nhưng mấy lời vừa nói ra lại đỏ mặt.
– Xài được hơn cả ta nữa là!
Mục Trần mỉm cười thật thà đầy thâm ý.
(cái đoạn này bọn nó dùng từ gì đó, có dính dáng đến chuyện chăn gối nam nữ, hơi nhảm)
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt:
– Đã vậy thì tin ngươi một lần, ta và Lạc Li sẽ cản bọn họ, nhưng nếu linh trận của ngươi không có hiệu quả thì trận đánh tiếp theo ngươi phải nghe ta chỉ huy.
Mục Trần mỉm cười.
– Ta sẽ tận dụng thời gian.
Mục Trần vung tay lên, một con Mộc Thần Vệ khác lại hiện ra:
– Mộc Thần Vệ này sẽ gánh bớt áp lực cho hai người, cẩn thận nhé!
Lạc Li và Thanh Tuyền đều gật, cả hai lắc mình đứng hai bên vai Mộc Thần Vệ của Mục Trần. Một nữ hoành thương, một nữ tuốt kiếm, khí thế thật kinh tâm động phách.
Mấy ánh mắt của nhiều kẻ trong quảng trường sáng rỡ chiêm ngưỡng khí chất bất phàm của hai tuyệt thế giai nhân.
Ôn Thanh Tuyền kiêu hãnh cao quý, chiến giáp vàng óng bó lấy thân hình gợi cảm như nữ chiến binh thần thoại, oai phong kiều mỵ.
Lạc Li yên lặng giữa trời, trường kiếm chỉ xuống, váy đen kết hợp dung nhan tinh khiết mê người, đôi mắt lưu ly trong suốt mà hờ hững.
– Ha ha, ngươi tính cho hai cô vợ bé lên đánh trận đầu sao?
Huyết Thiên Đô tràn ngập dục vọng nhìn hai nữ xuất chúng, quay sang Mục Trần châm chọc.
Mục Trần chẳng trả lời, chỉ ngồi xuống tại chỗ.
Huyết Thiên Đô mắt lóe lên, tung ra một công kích linh lực huyết sắc, bắn thẳng tới Mục Trần.
“Xoẹt!”
Thình lình kiếm ảnh quét ngang, cắt nát luồng linh lực huyết sắc kia.
Lạc Li khẽ vén tóc, đạm nhạt nhìn Huyết Thiên Đô:
– Hắn bây giờ không đếm xỉa tới ngươi, có gì muốn nói cứ nói với kiếm của ta.
Huyết Thiên Đô mặt u mày ám.
– Hừ, khẩu khí lớn thật! Ta biết các ngươi thực lực bất phàm, bất quá chỉ chừng đó mà nghĩ rằng có thể ngăn được tất cả bọn ta, thì quả thật là suy nghĩ kỳ lạ!
Vương Chung gằn giọng lên tiếng.
– Cơ Huyền trước mặt ta còn chưa dám nói như thế, ngươi là cái đinh gì?
Ôn Thanh Tuyền khinh khỉnh trả lời, ngữ khí không hề xem Vương Chung vào đâu.
– Đã vậy ta cũng muốn lĩnh giáo ngươi một chút!
Mặc Ngư nheo mắt, thoáng nhìn lại Mục Trần, trong lòng nghĩ đến cái gì đó, thình lình hắn vung tay lên, ba luồng hào quang bắn ra. Phía sau hắn, Tần Phong, Lưu Hùng cũng hành động tương tự.
Chín luồng hào quang hiện rõ ra thành chín con chiến tượng hình người, bề ngoài có vẻ thô ráp hư hoại, dường như đã từng trải qua đại chiến thời viễn cổ.
Nhưng dù vẻ ngoài hỏng hóc, bên trong vẫn tỏa ra dao động mạnh mẽ, kém Mộc Thần Vệ một chút, cũng đã đến linh lực nan.
Bọn người kia còn giấu thứ đồ chơi mạnh mẽ thế này!
– Hé hé, mấy thứ này nhiều ít cũng nhờ có các ngươi, tuy không có được bảo vật ở Tàng linh viện, nhưng rừng rậm kia lại chôn giấu đám chiến tượng này, may là bọn ta ra sớm nên tìm được!
Mặc Ngư đắc chí cười hả hê.
Chín chiến tượng linh lực nan, cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng phải khổ chiến một trận, thì ra chính vì thứ này mà khi gặp lại Mục Trần ở bên ngoài, hắn không mấy e sợ nữa.
– Một đống giẻ rách đem ra cho xấu hổ thêm ư?
Ôn Thanh Tuyền chỉ đảo mắt hờ hững nhìn qua, dập tắt sự đắc ý của hắn.
– Nếu đã tự tin như thế, vậy thì phô diễn cho ta xem nào!
Huyết Thiên Đô chợt tiến lên, linh lực như biển máu gào thét mang theo mùi huyết tinh nồng nặc tràn ngập không trung.
Vương Chung cũng vận linh lực tối đa, tuy kém Huyết Thiên Đô một chút, nhưng thực lực cũng là nhất trọng Thần Phách nan.
Đám Mặc Ngư thì vung tay điều khiển Mộc Thần Vệ và chín con chiến tượng xông lên, hình thành thế trận cánh quạt vây lấy hai nữ tử.
Đám khán giả ít ỏi xung quanh nín thở theo dõi.
Chẳng biết hai cô gái mảnh mai kia có chống lại được trận hình đáng sợ này không?